Từ giọng điệu và biểu cảm của Ngô Xán, Sở Dung đoán rằng anh ta thực sự không thích Tằng Thiến, và chắc chắn đã nói những lời như vậy trước mặt nguyên chủ rất nhiều lần. Căn cứ vào biểu hiện của hắn, e rằng chỉ cần Ngô Xán nhắc tới tên Tằng Thiến trước mặt nguyên chủ là sẽ nói đến một loạt chuyện xấu của cô ta.
Sở Dung không nén nổi tò mò, tại sao Ngô Xán lại có thái độ thù địch lớn với Tằng Thiến như thế?
"Có vẻ cậu không thích cô ấy lắm nhỉ?" Sở Dung mặt không đổi sắc tiếp tục nói lời khách sáo.
Ngô Xán nói lời trái lương tâm: "Không phải tôi không thích cô ta, mà là tôi đang suy nghĩ cho bà chủ."
Sở Dung ồ lên một tiếng thật dài, cái nhìn của Ngô Xán không khách quan, chờ khi nào Tằng Thiến về cô sẽ thăm dò lại lần nữa. Bây giờ cũng không thể đột ngột đuổi việc mấy người này, Ngô Xán và Tằng Thiến có thể làm ra những hành vi ngược đãi trẻ em đều là kẻ ác. Cô và bọn họ hiện đang ở trong một tình thế khó xử, khó có thể đảm bảo họ sẽ không cắn ngược lại mình.
Mặc dù nguyên chủ không tự mình làm hại Phó Niên Phó Dư, nhưng chính vì sự dung túng cho người làm của cô ta, hai đứa bé mới rơi vào cảnh bất hạnh này.
"Tôi biết rồi. Cậu về phòng đi, không có việc gì thì đừng ra ngoài." Sở Dung bảo Ngô Xán về phòng hạn chế hắn như thường lệ, ngoại trừ việc bù đắp cho hai đứa bé, tạm thời cô không nghĩ ra biện pháp giải quyết gì tốt, chỉ có thể chờ đợi. Nghĩ đến con đường dài phía trước, Sở Dung cảm thấy cái mạng nhỏ của mình tràn ngập nguy hiểm, mìn mà nguyên chủ chôn thật sự quá nhiều, cô muốn loại bỏ từng cái một sẽ tốn rất nhiều công sức.
Từ giờ đến khi Phó Như Hối trở về còn bảy tháng nữa, và bảy tháng này chính là thời hạn cuối cùng để cô lật ngược tình thế.
Ngô Xán không biết tại sao mình bị cấm túc trong phòng, mở miệng muốn giải thích cho bản thân, nhưng Sở Dung không muốn nghe, cô nhắm mắt, mệt mỏi xua tay: "Khi nào cậu thay đổi thái độ với Phó Niên và Phó Dư thì hãy xuất hiện trước mặt bọn chúng."
"Bà chủ muốn tôi thay đổi thế nào?" Ngô Xán vội vàng hỏi.
Anh ta là một thanh niên cao lớn khoẻ mạnh, sự khẩn đầu trên vẻ mặt khiến anh ta nhìn như một tên ngốc.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Sở Dung lạnh lùng hỏi: "Cậu là quản gia, bọn chúng là cậu chủ, quản gia nên có thái độ như thế nào với cậu chủ?"
Ngô Xán thành thật nói: "Tôi không biết, tôi là do bà chủ dẫn đến nhà họ Phó, những việc tôi làm đều do bà chủ dạy cho. Về việc nên đối xử với hai đứa bé kia thế nào? Tôi thực sự không biết."
Sở Dung nghe vậy há hốc mồm, tên ngu ngốc này đang uy hiếp cô đó hả?
"Bà chủ muốn tôi làm gì, tôi đều làm hết." Ngô Xán kiên định: "Chỉ cần cô nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ nghe theo lời cô nói."
Sở Dung không biết anh ta ngu thật hay đang giả ngu, cô tùy tiện tìm một cuốn tiểu thuyết về tổng tài bá đạo đưa cho Ngô Xán: "Cậu tự xem đi, xem xem quản gia nhà người ta đối xử với cậu chủ thế nào mà học hỏi. . ."
Ngô Xán cầm điện thoại nhìn cuốn tiểu thuyết dài hơn hai nghìn chương, mày cũng không nhăn một cái: "Vâng, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập. Nhưng bà chủ có thể đừng bắt tôi ngây ngốc trong phòng không? Tôi muốn ở bên cạnh bà chủ mọi lúc mọi nơi."
Anh ta lại đổi sang giọng điệu kệch cỡm kia, Sở Dung vội vàng làm động tác tạm dừng: "Được, được chứ. Sau khi cậu học xong, không cần từng giây từng phút ở bên cạnh tôi, chỉ cần làm tốt bổn phận của cậu là được."
Sắc mặt Ngô Xán lập tức trầm xuống, mặc dù không biết tại sao bà chủ lại đột ngột thay đổi tính nết, nhưng cô có thể cho anh ta một cơ hội là tốt rồi, chỉ cần cô vẫn là bà chủ thì anh ta vẫn là người của cô: "Vâng thưa bà chủ, tôi trở về phòng ngay."