【 Hơn nữa không ai để ý rằng phòng khách nhà Sở Dung thực sự rất rộng sao? 】
【 Chẳng trách. Hoá ra không phải tổ chương trình mời người ngoài giới cho rẻ, mà là người ngoài giới chủ động đập tiền cho tổ chương trình. 】
【 Nhưng người bình thường không có việc gì làm hay sao mà rảnh rỗi tham gia chương trình giải trí vậy? Nhà người ta không thiếu tiền, cũng không có ý định gia nhập giới giải trí, thậm chí còn chưa đăng ký Weibo nữa kìa. 】
【 Sao lầu trên biết nhà người ta có tiền? Nói không chừng cô ta chỉ thuê căn nhà này để làm màu cho mọi người xem rồi thuận lợi bước vào giới giải trí. 】
【 Ha, chuyện này hoàn toàn không cần thiết. Tiền thuê một căn nhà lớn như vậy chắc chắn không hề rẻ. Hơn nữa tham gia chương trình giải trí chưa chắc có thể nổi tiếng. Sao không lấy tiền thuê nhà đó đóng phim hoặc mua hot search đi? 】
【 Ha ha, căn nhà này quả thật không rẻ, nhưng muốn nổi tiếng trong giới giải trí thì chút tiền này chả thấm vào đâu. 】
Thang máy dừng ở tầng ba, thợ nhiếp ảnh dựa theo chỉ dẫn của thím Vân và nhanh chóng tìm được phòng ngủ của Sở Dung. Quả thực rất dễ tìm, căn phòng đối diện cửa thang máy có cánh cửa màu hồng nhạt, trên tay nắm cửa còn gắn hoa hồng vàng.
Nhân viên công tác đi đến gõ cửa: "Cô Sở, cô dậy chưa?"
Chờ một lúc, bên kia cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì.
【 Ôi, chắc không phải giờ này vẫn còn ngủ đâu nhỉ? 】
【 Có thể là đang trang điểm. 】
【 Hừ, cô ta có biết tôn trọng khán giả không thế? Chẳng lẽ tổ chương trình không thông báo giờ phát sóng sao? 】
【 Không cần nói quá như thế. Hách Hoan nhà bên còn chưa dậy đâu, bây giờ ở phòng phát sóng là con trai cô ấy. 】
【 Vậy đứa bé nhà Sở Dung đâu rồi, sao cũng không xuất hiện trước ống kính thế. 】
Nhân viên công tác lại gõ cửa lần nữa, lần này lực tay mạnh hơn một chút, các đốt ngón tay tạo ra tiếng vang nhỏ trên bề mặt cửa nhẵn thín.
Lần này người bên trong không để bọn họ chờ quá lâu, hai cánh cửa từ từ mở ra một khoảng ở giữa, nhưng trong camera vẫn không một bóng người.
【 Tình huống gì thế này? 】
Thợ quay phim nhanh chóng đưa ra câu trả lời cho cư dân mạng đang hoang mang, máy quay chậm rãi hạ xuống, trong ống kính xuất hiện một khuôn mặt trẻ con non nớt.
Hoá ra mà trẻ con ra mở cửa, ban đầu máy quay quá cao nên không quay được mặt đứa bé.
"Xin chào bạn nhỏ, cô chú là nhân viên của tổ chương trình, cháu là con trai của cô Sở phải không?" Nhân viên công tác khom lưng, nhỏ nhẹ hỏi.
Cậu bé trên màn hình có khuôn mặt non nớt nhưng rất đẹp trai, đôi mắt đen nhánh to như mắt mèo nhìn chằm chằm máy quay hai giây rồi trả lời: "Mẹ cháu đang ngủ."
Trong phút chốc, bình luận trên màn hình bắt đầu sôi sục.
【 Má ơi! Đây là con trai của Sở Dung sao? 】
【 Trời ơi, bé con đẹp trai quá. Bố mẹ phải có gen ưu tí mới sinh được đứa bé đẹp như thế. 】
【 Cứu mạng, đã đẹp trai còn có khí chất tốt, nói chuyện cứ như một tiểu thiếu gia cao quý! 】
【 Em trai, chị sẵn sàng đợi em mười lăm năm! 】
【 Sao trước đó không ai nói cho tôi biết con trai Sở Dung đẹp thế này! Lại còn dễ thương nữa chứ! 】
【 Sở Dung gì chứ? Cô ấy là mẹ chồng tương lai của tôi! 】
【 Quá ghê gớm. 】
Bình luận ngày càng phát triển theo hướng kỳ lạ, nhân viên công tác vội vàng hỏi: "Cháu có thể gọi mẹ dậy không? Nói là chương trình bắt đầu quay rồi."
Bé trai lắc đầu: "Mọi người vào gọi đi." Cậu hết cách với Sở Dung rồi.
"Nhiếp ảnh gia có thể vào cùng không?" Nhân viên công tác hỏi lại.
"Vâng." Phó Niên gật đầu: "Vào đi ạ."
Cậu đi trước dẫn đường, nhân viên công tác và nhiếp ảnh gia đi theo sau, căn phòng ngủ rộng rãi tối tăm, rèm cửa chất lượng cao khiến ánh mặt trời không thể xuyên qua.