Cô mở điện thoại lên nhìn. 10 giờ 33, giống như Phó Niên nói.
"Đồng hồ ở sau lưng dì." Phó Niên bất thình lình nói.
Sở Dung nghe thế nhìn về phía sau, quả nhiên có một chiếc đồng hồ treo tường rất lớn.
"Dì không biết à?" Phó Niên tiếp tục hỏi
Sở Dung vuốt nhẹ ốp điện thoại, đang định trả lời cho có lệ thì trong lòng lại dâng lên cảm giác khác thường. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Phó Niên, cậu bé này trưởng thành quá sớm, không biết có phải cậu đã phát hiện ra điều gì hay không. Cô mím môi: "Con muốn nói cái gì?"
Phó Dư cũng tò mò nhìn Phó Niên, lặp lại như con vịt: "Anh ơi anh muốn nói gì thế?"
Phó Niên dời tầm mắt: "Tôi đói."
Phó Dư lại hóa thân thành vịt học nói: "Mẹ ơi con cũng đói."
Nguy cơ tạm thời được giải trừ, Sở Dung âm thầm thở phào. Ở chung với tên nhóc Phó Niên này thực sự rất mệt mỏi, còn nhỏ mà quá thông minh, thật sự không công bằng với một người lớn ngu ngốc như cô mà.
"Gần mười một giờ rồi, chúng ta xuống dưới ăn trưa thôi." Sở Dung buông điện thoại xuống: "Hai đứa đánh răng rửa mặt chưa?"
Phó Dư lắc đầu.
"Vậy mẹ dẫn các con đi đánh răng rửa mặt trước." Sở Dung vươn vai nói: "Đi thôi."
"Tôi và Phó Dư không có bàn chải đánh răng với khăn mặt." Phó Niên không nhúc nhích.
Sở Dung cười nói: "Chúng ta đánh cược nhé, mẹ nói có." Cô bế Phó Dư lên: "Tiểu Ngư đoán là có hay không có nào?"
Phó Dư rất thích được ôm, cậu bé vòng tay qua cổ Sở Dung, hai mắt lấp lánh nói to: "Có."
Sở Dung nhướng mày nhìn Phó Niên rồi đi vào phòng tắm.
Phó Niên chờ hai người đi vào rồi mới từ từ leo xuống giường đi theo bọn họ.
Sở Dung đắc ý nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phó Niên trong gương. Ha ha, nhóc con không ngờ tới phải không. Ngoài trừ căn phòng còn chưa trang trí xong, cô còn nhờ thím Vân mua cả những đồ dùng khác.
Bàn chải đánh răng, khăn mặt, quần áo, đồ chơi, đồ dùng học tập. . . chỉ cần Sở Dung nhớ được cái gì cô đều bảo thím Vân mua hết.
"Bàn chải đánh răng màu xanh là của Tiểu Ngư, còn cái màu trắng là của Niên Niên." Sở Dung đưa bàn chải đánh răng mới cho Phó Niên và Phó Dư xem: "Tiểu Ngư có thể tự đánh răng được không?"
Phó Dư gật đầu thật mạnh: "Con biết mẹ ơi."
Sở Dung nặn kem đánh răng rồi đưa cho hai đứa nhỏ.
Phó Niên ngơ ngác nhìn hình con chó nhỏ trên bàn chải đánh răng. Sao Sở Dung biết cậu thích chó? Cậu dám cược rằng mình chưa bao giờ để lộ việc bản thân thích chó trước mặt Sở Dung. Người vặn vẹo như cô ta nếu mà biết cậu thích chó thì không biết chừng sẽ giết chết con chó ngay trước mặt cậu.
Đương nhiên là Sở Dung biết Phó Niên thích chó. Trong sách Hách Hàn Vân đã dùng một con Samoyed nhỏ để chạm tới trái tim Phó Niên, kéo gần khoảng cách với cậu.
Nếu muốn kéo gần quan hệ với ai đó thì đương nhiên phải gãi đúng chỗ ngứa của người ta.
Vẻ mặt ngơ ngác hiếm hoi của Phó Niên khiến Sở Dung vô cùng hài lòng. Hừ, ngạc nhiên chưa, dù sao cô cũng là người lớn mà không lấy lòng được một đứa con nít sao??
Ngoại trừ Phó Dư đang cầm bàn chải đánh răng hình cá mập ngây ngốc trước gương thì Sở Dung và Phó niên đều có tâm tư khác nhau.
Lúc xuống lầu ăn cơm, vẻ mặt của ba người càng khác biệt. Sở Dung hớn hở nở mày nở mặt, Phó Dư cười ngốc nghếch, còn Phó Niên thì cau mày trầm tư, nhưng ba trạng trái này kết hợp với nhau lại hài hòa đến lạ.
Bầu không khí hòa hợp này đột ngột kết thúc khi họ đi đến bàn ăn. Sở Dung đã nhắn tin trước cho thím Vân nấu cơm trưa. Thím Vân đã làm bữa trưa xong rồi nên khi nhận được tin nhắn liền nấu thêm hai món nữa để bữa trưa trông phong phú hơn, làm hài lòng phu nhân và hai thiếu gia.
Sở Dung rất hài lòng với tay nghề của thím Vân, nhưng khiến cô không vui lại là một người khác.