Hứa Bình Thu tiễn người khác đi, chỉ còn lại mười một người không báo danh có vẽ rất miễn cưỡng đi lên hàng ghế đầu, tổng cộng có hai nữ chín nam. Thậm có cả nam sinh để lại cho ông ta ấn tượng cực kỳ quái dị, cả động tác xé giấy nhét vào mồm cũng nhìn thấy, tiềm thức cảm giác đây là thứ cứng đầu. Lúc này Dư Tội đã ngồi tới gần, bằng vào ánh mắt hình sự lâu năm của Hứa Bình Thu cũng không thể miêu tả được diện mạo đặc trưng của đối phương là gì, tóc húi cua, dáng người tầm trung, mắt mũi không có chút đặc sắc nào, không hề giống hai anh chàng bên cạnh, béo tốt làm người ta nhìn đã thấy vui vẻ.
" Anh bạn, giúp tôi một chút được không?" Hứa Bình Thu móc túi lấy ra thẻ phòng đưa Dư Tội, cười thiện chí: " Tới phòng 201, lấy ví của tôi tới đây ... Làm phiền rồi."
" Không sao." Dư Tội cầm lấy thẻ, y lại chả mong rời khỏi đây quá ấy chứ:
Người vừa đi một cái, Hứa Bình Thu vào đề, đầu tiên là theo danh sách hỏi một nữ sinh: " Dịch Mẫn, tôi rất tò mò, vì sao em lại không báo danh, có thể cho tôi biết nguyên nhân thật không?"
" Học trưởng, nhà em đã liên hệ được đơn vị rồi, cha mẹ em chỉ có mình em thôi, không muốn em đi quá xa. " Dịch Mẫn thật thà đáp:
" Tốt, có chính kiến, không tùy tiện dao động trước cám dỗ, thành tích của em rất tốt, sẽ có đất dụng võ ở địa phương." Hứa Bình Thu khen ngợi làm Dịch Mẫn vui lắm:
Có tiền lệ như vậy, người sau nói chuyện thoải mái hơn, bốn người khác là con cháu công an, bản thân được cử đi học, còn có ba người xác lập hướng đi, dù nguyên nhân gì thì Lão Hứa cũng biểu dương, cổ vũ một phen. Tử Tiêu và Bánh Đậu trố mắt, tuyển tinh anh sao lại còn hứng thú với cả người không phải tinh anh, còn khen không ngớt.
" Nghiêm Đức Tiêu, còn cậu thì sao, đã có định hướng rồi hả?" Hứa Bình Thu rốt cuộc hỏi tới Thử Tiêu:
Mặc dù thân phận hai bên chênh lệch rất lớn, nhưng thái độ ôn hòa của Hứa Bình Thu duy trì không khí cuộc nói chuyện sôi nổi gần gũi, ai nấy bất giác nói hết suy nghĩ thật trong lòng, Thử Tiêu được hỏi tới liền lắc đầu: " Chưa ạ."
" Vậy vì sao lại bỏ qua cơ hội này?"
" Chuyện này ..." Thử Tiêu ấp úng, lý do có hơi khó nói:
" Ồ, có ẩn tình à, vậy tôi không hỏi nữa." Hứa Bình Thu thoải mái nói:" Tôi vừa xem tư liệu ca nhân của cậu, môn chuyên ngành xếp thứ 91, thể năng, xạ kích còn xếp hạng thấp hơn."
Thử Tiêu bị mang thành tích tồi tệ ra trước mặt người khác, lỗ tai đỏ bừng: " Xử trưởng Hứa, chú biết rồi cần gì phải nói ra."
Mấy người bạn học cười khúc khích, chuyên ngành kém cỏi, thể năng không đạt chỉ tiêu, đứng chót cả khóa, đã thành thói quen cả năm, Hứa Bình Thu không cười mà còn nghiêm túc nói: " Cậu sai rồi, càng nhiều khuyết điểm thường che dấu càng nhiều ưu điểm, có sở đoản ắt có sở trường, cậu nhất định có điểm mạnh, chẳng qua là chưa phát hiện thôi."
Thử Tiêu được cổ vũ ngồi thẳng lưng lên, chưa ai nói với hắn những lời ấm lòng như vậy: " Xử trưởng Hứa, sao chú không phải giáo viên của tôi, nếu được chú dạy bảo nói không chừng tôi sớm thành tinh anh rồi."
Hứa Bình Thu hiền hòa khoác vai Thử Tiêu:" Tinh anh của hình cảnh không phải là học tập tốt, bắn súng giỏi, thể năng cao mà thành. Năm xưa tôi học tập không ra sao, còn bị xử phạt, thiếu chút nữa đuổi khỏi đội ngũ đấy."
" Không thể nào!!" Dịch Mẫn cùng một nữ sinh nữa cùng lúc thốt lên, không tin:
" Chẳng lẽ tôi lại đi lừa mọi người à, hiệu trưởng của các em là chủ nhiệm của tôi năm xưa, hôm nào rảnh rỗi mọi người cứ hỏi xem bao nhiêu năm dạy học ai là đứa học sinh làm ông ấy đau đầu nhất, năm xưa ông ấy phạt tôi không ít ... Khi đó trường còn nghiêm hơn bây giờ nhiều, chỗ sau nhà ăn trường chính là nơi cấm túc, phạm sai lầm là nhốt vào đó viết kiểm điểm, tôi bị nhốt không chỉ một lần ... Bây giờ chẳng phải vẫn là cảnh sát tốt à? Đúng rồi, thể năng của tôi còn không bằng cậu. Muốn làm cảnh sát, thứ nhất là cần kinh nghiệm, dần dần tích lũy trong hiện thực, thứ hai cần đầu óc, không phải cần trí tuệ cao, nhưng nếu cậu và phần tử tội phạm nghĩ tới cùng một cách, cậu chắc chắn bắt được ... Biết tên cuồng sát biến thái ba năm trước không? Nghi phạm mặc dù thân phận hai khiến cảnh sát toàn tỉnh phải bó tay, khi tôi tiếp nhận, dùng ba tháng chạy khắp bệnh viện tâm thần ..."
Bánh Đậu mạnh dạn hỏi: " Vì sao lại tới bệnh viện tâm thần?"
" Chúng ta là người thường, người ta biến thái, cậu không tiến vào tư duy biến thái không biết khi nào hắn ra tay, sau đó căn cứ vào cơ sở phân tích của chuyên gia tâm thần, các cậu đoán chúng tôi làm thế nào?"
Hứa Bình Thu nói chuyện rất có sức hút, làm mấy đôi mắt nhìn chằm chằm đợi nghe phần tiếp theo, mấy cái miệng đồng loạt hỏi:" Làm thế nào ạ?"
" Căn cứ miêu tả trực tiếp xác định nghi phạm, tìm được nhà của hắn, cách điều tra dựa vào tiểu sử hành vi của nghi phạm này chúng ta chậm hơn phương tây một chút, nhưng không hề kém hơn họ. Năm nay sở công an tỉnh có hai chuyên gia hình sự được lời mời của tổng bộ interpol ở Lyon Pháp tới giao lưu học tập. Nói không chừng có một ngày các cậu cũng là tinh anh như thế." Hứa Bình Thu khuyến khích một câu khơi lên tinh thần học viên trẻ khí huyết phương cương:
Mấy học viên cúi đầu hối hận, thấy mình không tham gia lựa chọn tinh anh là sai lầm lớn, nhất là Đậu Bao và Thử Tiêu đưa mặt nhìn nhau, hai tên này chơi bài phối hợp ăn ý, tâm tư tương thông, truyền nhau quan điểm của mình. Ý Bánh Đậu là, nghe giọng điệu xử trưởng Hứa, hình như có cơ hội trúng thưởng rồi, còn Thử Tiêu nói, chúng ta không báo danh, phải làm sao?
Hứa Bình Thu nhìn thấy hết, cười thầm trong lòng, vờ vịt hỏi:" Cậu tên Bánh Đậu hả, tôi lấy làm lạ, thành tích bắn của cậu không tệ, chuyên ngành trinh sát hình sự cũng không kém, sao? Ngay cả lựa chọn cũng không dám à?"
" Ai mà không muốn ạ, Dư Tội không cho đi." Bánh Đậu lòng đang hối hận đâm ra buột miệng:
Hứa Bình Thu không cho đối phương cơ hội suy nghĩ, lập tức truy hỏi:" Không thể nào, chuyện của cậu mà còn cần người khác quyết thay à? Đâu còn là trẻ con nữa."
" Thật đấy ạ, chính là cậu ta không cho tôi đi, cậu ta nói đây là cái bẫy, lừa mọi người đi nạp mạng ... Thử Tiêu, à, Đức Tiêu còn bị cậu ta xé mất bản đăng ký." Bánh Đậu vội vàng phân rõ giới hạn, Thử Tiêu thấy sắc mặt Hứa Bình Thu khác lạ đá một phát, nhận ra mình tiết lộ quá đà, vội im luôn:
" Ha ha ha, nạp mạng, ha ha ha, đây là nghề nghiệp độ nguy hiểm cao, trong lòng các cậu chẳng lẽ không rõ à?" Hứa Bình Thu thoải mái nói: " Kể cho các cậu vài chuyện, một nghi phạm xông vào đồn công an, cầm dao đâm sáu cảnh sát, ba chết ba bị thương. Cách nơi này không xa, ở Đại Liên thôi, một cảnh sát giao thông khi xử phạt lái xe gây tai nạn bị kẻ gây tai nạn nổi điên đánh tới chết. Còn cả thành phố Sóc Châu trong tỉnh ta nữa, đội chống trộm cắp bắt tên trộm ví bị đâm một dao chí mạng. Thành phố Bảo Kê ở tỉnh bên khi áp giải nghi phạm bị tai nạn giao thông, ba quản giáo chết hai, còn nghi phạm bình an ... Nguy hiểm có ở khắp nơi, trong cuộc sống hiện đại ngày này, thiên tai cùng ô nhiễm môi trường, bệnh tật, thức ăn nhiễm độc, nơi nào chẳng có nguy cơ, các cậu thấy có chỗ nào tuyệt đối an toàn à? Nơi thiếu an toàn nhất không phải là tuyến đầu, mà là bàn ăn, tôi nói đúng không?"
Giải thích nguy hiểm như thế làm mọi người thấy buồn cười, mấy học viên gật đầu phụ họa.