Dù sao là cao thủ kinh nghiệm thực chiến phong phú, Hứa Bình Thu đánh trúng mấy lần, thậm chí cảm giác được người Dư Tội run lên, răng cắn lại vì đau. Mấy chiêu này ông ta đều dùng ám kình, ý định là để Dư Tội biết mùi đau khổ, biết khó mà lui, bất ngờ là Hứa Bình Thu đánh càng dữ, đối thủ cũng phản kích càng hăng.
Không có quá nhiều tiếng la hét, nhưng ai cũng cảm nhận được hai người phía dưới đang đấu rất nghiêm túc.
" Không cần phải chơi tới mức đó chứ?" Thử Tiêu mắt cực tin nên biết người anh em của mình thảm rồi, nhìn mà đau thay Dư Tội, nhưng Dư Tội mà thua thì hắn còn đau lần nữa:
" Con mẹ nó Dư Nhi có bệnh à, chơi thật làm gì chứ!" Hán Gian cũng lo lắng, chưa nói vấn đề đánh được hay không, dù thế nào cũng không thể đánh thật với một xử trưởng từ tỉnh xuống, đó là lãnh đạo lớn mà cả hiệu trưởng còn ra đón đấy:
Đám anh em ở đây bị quyền cước qua lại dưới sân làm tim đập thình thịch, bên kia mấy tên trong nhóm Giải Băng nhìn nhau, lòng chửi thầm thằng ngu xuẩn Dư Tội. Đánh hai ba chục chiêu rồi, dao không đâm nổi Hứa Bình Thu, thua thì thua đi, giờ còn lên cơn càng đánh càng không giống võ thuật cảnh sát nữa, chẳng khác gì lưu manh đánh nhau, thậm chí nhìn thấy Dư Tội dở trò, khi vung nắm đấm, chân lại đá vào gối Hứa Bình Thu. Hứa Bình Thu né tránh, không ngờ lại là động tác giả, bị y đạp thẳng vào bụng, để lại vết chân rõ ràng.
Chiêu này làm Hứa Bình Thu sửng sốt, có điều tiếp đó đối diện với hư chiêu liên miên, dao cứa qua trước mặt, nhưng bất cẩn một chút, chân lại trúng đòn, đã thế đối phương vừa chém dao qua lại biển thành trở tay tát, cái này không né không được, nếu thực sự bị tát một phát còn mặt mũi nào nữa.
" Thằng này xong rồi, bất kể thắng thua, sau này cũng không sống nổi đâu." Lý Chính Hoành thì thầm bên tai Giải Băng, ý tứ lời này quá rõ ràng, trước mặt bao người làm xử trưởng Hứa mất mặt như thế, nửa ngày trời không đoạt được dao của con chim non, đợi mày mặc cảnh phục vào, lúc đó người ta là cấp trên, một cú điện thoại đủ dày vò chết đi sống lại.
Có điều Giải Băng lại chẳng hề thấy khoái chí, mơ hồ còn có chút cảm giác đồng cảm với người bạn học này, quay đầu sang nhìn An Gia Lô, cô cũng bị cuộc chiến ngoài sân thu hút, vô tình ánh mắt hai người chạm nhau, không rõ An Gia Lộ làm sao có vẻ không vui di chuyển ánh mắt đi.
Nói tóm lại là Dư Tội trúng vài cú đấm, Hứa Bình Thu cũng ăn vài cú đá, hai người đánh tới say sưa, đều hăng tiết gà rồi.
Dư Tội quát lớn tung chân đá, Hứa Bình Thu hai tay vắt chéo chắn trước mặt lùi lại, không ngờ vẫn là động tác giả. Dư Tội nghiêng người chém một dao, mở rộng bán kính công kích, Hứa Bình Thu vừa lùi hết đà, mắt thấy không thể nào né tránh được nữa, ai dè ông ta không lui mà tiến, một tay bóp cánh tay Dư Tội, tay kia ra chiêu bóp hông, người như chạch luồn ra sau lưng y.
Vậy là kết thúc rồi.
" Oa, lão già này thật âm hiểm, lùi cũng là động tác giả." An Gia Lộ xem tới nhập tâm, thấy Hứa Bình Thu đã luồn ra sau lưng Dư Tội khống chế y, bất giác đứng bật dậy hô lên:
Vậy là kết thúc, Hứa Bình Thu áp sát sau lưng khóa cổ họng Dư Tội cười nhạt:" Nhóc con, còn non ... Á ..."
Còn chưa nói hết câu thì đau đớn hét một tiếng, Hứa Bình Thu che đũng quần liên tục lùi lại, ngồi bịch xuống đất.
" Oa!" Gần như toàn bộ số học viên đứng bật dậy, không phải vì kết quả bất ngờ, mà là quá bất ngờ:
Dư Tội nghiêng đầu nhìn cười đểu, giống chế nhạo đối phương, đám học viên khẩn trương tới độ nắm chặt tay không kêu ra nổi, quá ác độc, ai ngờ đánh vào chỗ hiểm lại còn mạnh như thế. Kỳ thực đám anh em không còn lạ nữa, Dư Tội sở dĩ có mỹ danh Dư sát thủ, phần lới vì bình thường đối kháng, thường xuyên dùng đòn hiềm độc, chỉ cần hạ đối phương là bất chấp thủ đoạn.
Cả sân im phăng phắc, chỉ có Thử Tiêu là đắc ý thôi, cứ tưởng mất mùa, ai ngờ trúng quả lớn, hắn nhìn trái nhìn phải, đám bạn học vẫn đang há hốc mồm: " Sao không ai reo hò thế?"
Bốp, bốp! Thử Tiêu rối rít che đầu, những kẻ thua tiền thua phiếu ăn đang tìm đầu hắn trút giận.
" Xử trưởng Hứa, chú thua rồi." Dư Tội xoa cổ họng bị bóp đau, buông tay thả dao găm bằng nhựa rơi xuống đất, trong tích tắc bị khống chế, y dùng sức đâm ngược ra sau lưng trúng hạ bộ Hứa Bình Thu, tuy là mô hình, nhưng độ cứng nhất định, nếu không chẳng khiến Hứa Bình Thu đau vã mồ hôi như thế:
Giáo viên thể dục và chủ nhiệm Giang chạy vội tới, rối rít đỡ Hứa Bình Thu lên, còn phủi bụi trên người, chủ nhiệm Giang quay sang mắng Dư Tội: " Thế là sao, làm bừa làm bậy, chỉ đấu luyện thôi mà, em đánh như thế làm người khác bị thương thì thế nào?"
" Ai dạy em đánh nhau như thế, sao toàn là chiêu số của dân lưu manh? Như thế có thắng cũng không tính." Thầy Tần mắng Dư Tội, ý đồ gỡ gạc thể diện cho Hứa Bình Thu:
Dư Tội không giải thích cũng không phản bác, khoa trưởng Sử lắc đầu, không biết nói gì, Hứa Bình Thu lúc này đã đỡ hơn, xua tay ngăn cản những người trách mắng Dư Tội: " Không sao không sao ... Đánh hay lắm ... Khống chế được địch là chiêu hay, mọi người có thể giải tán rồi, đem tâm đắc hôm qua giao khoa trưởng Sử, sáng mai tập trung ở sân tập bắn. Giải tán!"
Hiện trường quá lúng túng, không ai muốn ở lại, thì thầm giải tán, thi thoảng vài ánh mắt ái ngại ném về phía Dư Tội, sợ chuyện này kết thúc không hay.
Đặc biệt là An Gia Lộ, quay đầu nhìn không chỉ một lần, sáng hôm nay thấy vẻ mặt Giải Băng khó coi, cô ngờ là có chuyện rồi, tiếp đó Dư Tội vốn chưa từng tiếp xúc gì mấy, sáng nay lại bỗng nhiên gây sự làm khó cô. An Gia Lộ không ngốc, có thể đoán ra chuyện Giải Băng tìm người đánh Dư Tội bị người ta phát hiện rồi, hành vi Dư Tội nhìn có vẻ nhắm vào cô, kỳ thực là để đả kích Giải Băng, cô tra hỏi, Giải Băng nhất quyết nói là không có chuyện gì, còn nói giải quyết ổn thỏa rồi.
Giải Băng rất sĩ diện, từ nhỏ đến lớn ít khi chịu thua thiệt, bị mất mặt càng không bao giờ kể với cô, nếu Dư Tội là học viên bình thường, dù biết Giải Băng giờ trò nhưng ngại thế lực gia đình y, rất có thể không dám làm gì, nhưng ngay cả xử trưởng Hứa mà cậu ta còn dám nặng tay như thế ...
Một cơn gió mạnh thổi qua thao trường trống trải, An Gia Lộ nhớ lại bộ dạng lầm lỳ của Dư Tội, bất giác rùng mìn.
Ở thao trường chỉ còn lác đác bóng người, Hứa Bình Thu vỗ vai Dư Tội có vẻ đang lúng túng không biết nên xin lỗi hay không: " Nhóc con, ra tay độc lắm ... Cậu thắng rồi, sao không xéo đi, đợi tôi trao thưởng à?"
Dư Tội bắt chước kiều chào giang hồ, co chân chạy, nửa đường quay đầu nhìn, ánh mắt lần này có ý thừa nhận lại còn cười với Hứa Bình Thu, sau đó hòa vào cùng đám bạn học...
Mọi người đã thấy Dư Tội khác hẳn Giản Phàm chưa?