Thử Tiêu cười hì hì giải thích cho Hứa Bình Thu: " Trước kia gặp chuyện này mấy lần rồi, nghe thấy tiếng súng là ngất, sau đó Dư Tội đợi hô dừng bắn, thể là cô ấy tỉnh lại."
Xem ra đúng là căng thẳng quá độ, nữ sinh kia mặt lúc đỏ lức trắng, có vẻ xấu hổ không biết trốn đi đâu, Hứa Bình Thu khom lưng quan tâm hỏi: " Có ổn không?"
" Ổn ạ." Chu Văn Quyên cắn răng đáp, nhìn Dư Tội cảm kích, đứng dậy lau mặt:
" Tránh ra, tránh ra ... Lùi ra sau, có gì đáng cười chứ, Gấu Chó to tướng như vậy mà kiểm tra sức khỏe còn sợ kim tiêm kia kìa, mặt mũi cười người khác à? " Dư Tội chỉ đám đông quát tháo, sau đó nhìn huấn luyện viên Trần xin chỉ thị, thấy ông ta gật đầu, ra lệnh: " Lùi ra sau, tiếp tục!"
Những người khác được giáo viên chỉ huy về chỗ quan sát, Dư Tội thì vẫn đứng bên cạnh Chu Văn Quyên, nhỏ giọng nói: " Khẩn trương cái gì, hôm nay hơn mười người bắn hụt rồi, thành tích của bạn hơn khối người mà, bắn tiếp đi."
Chu Văn Quyền cười bén lẽn, vào vị trí cầm lấy súng, điều chỉnh hô hấp, đoàng một cái!
Suýt trượt bia, song lại có người vỗ tay vì cô, chính là Dư Tội, đeo tai nghe không nghe thấy tiếng vỗ tay, nhưng cô nhìn thấy vẻ mặt khuyến khích đó. Chu Văn Quyên thêm không ít tự tin, lấy ống tay áo lau mặt lần nữa, giơ súng lên, đoàng đoàng ... Lần này có thể bắn như thường rồi.
Chỉ là một sự cố nho nhỏ không ai để ý, nhưng Hứa Bình Thu thì nhìn phản ứng Chu Văn Quyên và Dư Tội không chớp, thấy hết sức bất ngờ, sau đó quay đầu hồ nghi nhìn chủ nhiệm Giang. chủ nhiệm Giang hiểu lầm giải thích: " Nữ sinh này bị bệnh phải nghỉ học một năm, tố chất tâm lý hơi kém ..."
Lời giải thích có hơi yếu ớt, làm cảnh sát kỳ thực yêu cầu lớn nhất là tố chất tâm lý, giờ anh bảo với người ta cảnh sát thấy súng là ngất, không phải trò cười à? Chủ nhiệm Giang thấy vẻ mặt xử trưởng Hứa rất quái dị thì không nói nhiều nữa, thở dài, ông ta cũng chẳng giúp gì được hơn cho nữ sinh này.
Lại một tổ nữa kết thúc, Hứa Bình Thu không chú ý tới kết quả nữa, ông ta tự nhận mình có chút kinh nghiệm nhìn ra sở trường, sở đoản của người ta, nhưng kinh nghiệm này lại không thể dùng với Dư Tội, chàng trai khen chê lẫn lộn này rốt cuộc là người thế nào? Tựa hồ có ảo giác người chỉ huy đám nam sinh tới Đh thể dục đánh người đêm hôm đó không phải Dư Tội.
Chu Văn Quyên đã lùi về chỗ, Hứa Bình Thu vẫn chú ý quan sát, thấy Giải Băng, An Gia Lộ, Duẫn Ba toàn học viên thành tích ưu tú đang nói cười nhìn Chu Văn Quyên, ánh mắt hiển nhiên đa phần là chế giễu, còn Chu Văn Quyên thì rụt rè né tránh họ.
Hứa Bình Thu lại chuyển ánh mắt nhìn Dư Tội, y vẫn đang bận rộn đi qua đi lại vừa ghi chép vừa luôn mồm chỉ huy, gần như làm thay luôn nửa công việc của huấn luyện viên rồi. Cảm giác trong lòng bừng sáng, không khỏi tự trách mình ở trong thể chế quá lâu, ánh mắt đã không thoát ra khỏi cái khung giới hạn.
Kỳ thực đâu cần tìm kiếm đâu xa, người đó ngay trước mắt, ông ta mỉm cười.
Có điều làm cảnh sát luôn có thói quen che dấu cảm thụ thật sự của mình, bề ngoài chỉ thấy xử trưởng Hứa vẫn vẻ mặt không nhìn ra mừng giận, cầm lấy thành tích Dư Tội đưa cho, nói chuyện với huấn luyện viên Trần, muốn ông ta lấy thành tích huấn luyện thường ngày.
Huấn luyện viên Trần vừa mới đi, Dư Tội tranh thủ cơ hội, gượng gạo nói: " Xử trưởng Hứa, xin lỗi chú."
" Người chiến thắng xin lỗi kẻ thất bại có phải là hơi có hiềm nghi giễu cợt không?" Hứa Bình Thu sắc mặt không đổi:
" Không phải, ý tôi là ... Lúc đó đánh hơi hăng máu, nên lỡ tay." Dư Tội không muốn vị chuyện này đi đắc tội với một lãnh đạo lớn:
Hứa Bình Thu nhìn cái vẻ mặt rất thành thật, nói thẳng: " Nếu cậu muốn xin lỗi thì phải xin lỗi vì những lời vừa rồi mới đúng, lỡ tay cái gì, cậu tự biết mình không lỡ tay mà, dám làm không dám nhận thì sau này làm cảnh sát thế nào?"
Nói hết đi ngay, bỏ mặc Dư Tội ngượng ngùng ở đó, mọi người lần lượt rời sân tập bắn, tất cả các môn kiểm tra đã kết thúc, chỉ còn quan tâm tới kết quả cuối cùng. Còn Dư tội cùng Lão Trần đi nhặn đạn, chân ông ta bị thương, đi lại không thuận lợi lắm. Quản lý kho súng cực nghiêm, đến số vỏ đạn cũng phải đếm kỹ, cho vào kho.
Hôm nay bắn nhiều, nhặt được cả rương vỏ đạn, Dư Tội vẫn còn băn khoăn trong lòng, biết Lão Trần vốn đã quá tuổi hưu, song bây giờ người am hiểu súng ống ngày càng ít, cho nên trường thuê lại làm huấn luyện viên kiêm trông coi kho súng, ông ta là cảnh sát lâu năm nên chắc là biết nhiều chuyện. Dư Tội hỏi: " Huấn luyện viên Trần, chú có biết vị Xử trưởng Hứa kia không, có người mặt đen đen, cao bằng cháu ấy."
" Đương nhiên là biết, cảnh sát khắp thành phố này có mấy người tôi không biết chứ, đám hình cảnh cấp dưới của cậu ta, đại bộ phận từng là quân của tôi mà." Lão Trần đắc ý vỗ cái trán hói bóng loáng khoe khoang, lão già này thích bốc phét lắm, nào nói mình từng làm vũ cảnh, rồi lại từng làm nội ứng, từng bắt mấy chục mấy trăm tên tội phạm, cứ như đếm gà ấy, nhìn bộ dạng ốm yếu của ông ta thì ma mới tin, nhưng chỉ cần có người nhắc tới một câu là không xong, ông ta nói không biết mệt:" Nhớ năm xưa, nếu tôi mà mặc cảnh phục tiến từng bước một thì Hứa Bình Thu thấy tôi còn phải kính lễ báo cáo ... Thằng nhóc này, không tin chứ gì, tôi từng bắn hỏng không biết bao nhiêu khẩu K54 cũ mà các cậu hay chơi, từng dùng mười mấy khẩu AK, súng bắn tỉa, từng nổ súng bắn vỡ sọ tội phạm ... Cảnh sát bây giờ không so được với bọn tôi ... Biết tôi lên pháp trường giết bao nhiêu tội phạm rồi không, đeo khẩu trang lớn, chĩa súng vào đầu, đoàng, óc phọt tung tóe luôn!"
Cái lão già này mô phòng tiếng súng cực chuẩn, dùng tay làm súng chĩa vào đầu Dư Tội hô một tiếng làm người ta giật mình, lão già này nhái tiếng súng cực giống, cơ mà trong mắt Dư Tội xem ra lão già trán hói này chẳng khác gì bác gái bán quẩy, ông già bán khoai lang nướng ở cổng trường:" Huấn luyện viên Trần, không phải là chú nói trước kia chú ở tuyến đầu thương chiến với thổ phỉ à, sao lại thành đao thủ phủ rồi?"
"Trước kia tôi có nói thế à?" Đầu óc Lão Trần có vẻ không tốt lắm, thấy Dư Tội không tin nên hơi bất mãn: " Nổ súng giết người ở khoảng cách gần và khoảng cách xa là hai chuyện khác nhau ... Í, thằng nhãi này, có nghe tôi nói không đây? Khi tôi bằng tuổi cậu thì đã độc lập chấp hành nhiệm vụ rồi, đâu giống mấy đứa, suốt ngày chỉ biết trộm gà bắt chó ... Ơ, đâu mắt rồi?"
Vừa mới xoay người đi đã không thấy Dư Tội đâu nữa, nhìn lên thì thấy Dư Tội đứng ở bậc thang lên xuống, cả cô nữ sinh bị ngất kia cũng không biết đứng đợi từ bao giờ, hai người tới cạnh nhau, Lão Trần xua tay cười, ý bảo có thể đi rồi.
" Đúng là đời sau không bằng đời trước, nhớ năm xưa vào đội, kỷ luật đầu tiên là chưa được tổ chức cho phép, không được yêu đương. Giờ nam nam nữ nữ lẫn lộn một chỗ, bảo sao cảnh sát ngày càng chẳng ra gì ..." Lão Trần lẩm bẩm: