Hứa Bình Thu đúng là vừa nhìn Dư Tội, thấy y quanh quẩn bên chỗ mấy giáo viên thể dục không có gì bất ngờ, qua lời khen của chủ nhiệm Giang là biết tên nhóc này rất được lòng giáo viên rồi, nhưng tiếp đó lập tức phải trố mắt, vì Dư Tội và Giải Băng nói chuyện, lại còn bắt tay nhau. Về lý luận hai đứa này phải tuốt kiếm giương cung với nhau mới đúng, sao lại như bạn bè thế này, lại còn cười với nhau nữa.
Xem ra học sinh cũng có đạo của học sinh, mình rời khỏi trường quá lâu, đã không hiểu suy nghĩ giới trẻ ngày nay nữa rồi.
" Sao rồi, sao rồi?" Thử Tiêu kéo Dư Tội tới hỏi đầy kỳ vọng:
" Không được, anh không thấy tôi bị đuổi đi à?"
" Vậy thì làm sao sao đây, chẳng may hai chúng tôi không chạy được thì nhục mặt à?"
Hai tên này trời sinh béo tốt, lúc năm thứ nhất còn tạm được, có điều từ khi dựa vào đánh bài kiếm được chút tiền dắt túi sinh ra tham ăn lười làm, cục mỡ trên người ngày càng rõ ràng. Dư Tội bực mình nhìn hai cái thằng không biết lượng sức mình này: "Tôi đã bảo các anh đừng tham gia, các anh nhất định muốn đi bêu mặt, giờ còn làm sao được? Tôi chạy hộ các anh nhé?"
Chắc chắn là không thể rồi, hai thằng béo cắn môi, bộ dạng ủy khuất như bị dìm trong dầu sôi lửa bỏng nhìn Dư Tội, vẻ mặt đó tuyệt đối có sức thuyết phục, ý tứ là: Dù sao đã ra thế này rồi, cậu xem lấy mà làm.
Xong rồi, Dư Tội bị đánh bại rồi, hai thằng khốn kiếp nắm thóp Dư Tội bề ngoài có vẻ lạnh lùng vô tình, kỳ thực nghĩa khí dễ mềm lòng, đối phó với y tuyệt đối không được cứng, mà phải lấy tình cảm lay động.
Quả nhiên Dư Tội vò đầu bứt tai bực tức vung tay:" Được rồi, vòng cuối cùng tôi kéo các anh ... Để tôi nói với chủ nhiệm Giang."
Nói thì nói là thế, hai thằng kia cũng biết e là khó qua khỏi, lo sợ không thôi.
Lúc này chủ nhiệm Giang đã điểm danh, tổ thứ nhất xuất phát, đối với trường cảnh sát yêu cầu thể chất tương đối cao, học viên khá ưu thế ở phương diện này, trong hơn trăm học viên chỉ có chuyên ngành kiểm nghiệm dấu vết là có vài người cận thị. Thế nhưng khi chạy một hai vòng dễ như không, ba vòng thấy mồ hôi, bốn năm vòng không hề mệt mỏi, lại được học viên xung quanh vỗ tay cổ vũ, tổ đầu tiên đã vượt qua đích. Trương Mãnh về đầu tiên giơ hai nắm đấm lên trời hú vang như khỉ đột, Dư Tôi bĩu môi, có chạy hộc máu thì An Gia Lộ cũng chẳng thèm nhìn.
" Súc Sinh, chạy chậm một chút thì chết à?" Thử Tiêu nghiến răng vừa hận vừa ghen tỵ:
Tổ thứ hai có Hán Gian Uông Thận Tu, vòng cuối cùng bị hai nữ sinh vượt qua, tiếng huýt sáo chế giễu vang lên bốn xung quanh, vẫn tỏ ra phong độ lịch lãm, lạ gì, thằng khốn dại gái đó nhường thôi.
Nhóm thứ ba, băng nhóm của Giải Băng, cởi áo ngoài một phát, tên nào tên nấy mặc quần thể lửng, áo thun, giày vận động cực kỳ chuyên nghiệp, truy đuổi nhau trên đường chạy, làm nữ sinh xung quanh thét chói tai. Nhưng phải thừa nhận nhóm này nhiều soái ca, Giải Băng càng rèn luyện ra vóc dáng xuất chúng, chân dài hông gọn, cơ ngực nở nang, chạy với tốc độ cao toát ra một mỹ cảm không chối bỏ, đám đông lại rộ lên tiếng reo hò.
Dư Tội có lẽ đây là lần đầu thực sự chú ý Giải Băng, thầm nghĩ thằng này không phải chỉ có cái mặt trắng thôi đâu, về phần tiếng kêu si tình của nữ sinh hay mấy câu bình phầm ghen ăn tức ở của nam sinh thì y coi là thứ thừa thãi không đáng quan tâm.
Tổ thứ tư, tổ thứ năm ... Đến khi Thử Tiêu và Bánh Đậu nghe thấy tên mình thì không khác gì lên đoạn đầu đài, đi ba bước một lần nhìn Dư Tội, các anh em đều biết hai thằng này thường xuyên thức khuya đánh bài, sức khỏe ngày một đi xuống.
" Thử Tiêu, đừng lo, nếu cậu hi sinh, tôi làm nhà cái cho."
Chẳng biết tên ác nhân thất đức nào hô lớn làm đám đông cười rũ rượi, lại có người cổ vũ: "Bánh Đậu, cược 100 đồng cậu không đạt chỉ tiêu, cược không?"
Giờ mà mở sới thì chắc chắn đều cược thua không cược thắng, chu choa, còn không à, vừa cởi áo khoác một cái, bụng mỡ không khác gì mặc phao bơi, cúi mình xuống, mông vểnh lên ăn đứt toàn bộ nữ sinh.
Sợ cái gì thì cái đó tới, đoàng một tiếng, cả tổ lao lên, Thử Tiêu chắc căng thẳng quá độ, ngã oạch chó ăn phân, gây ra tràng cười chưa từng có, lật đật bò dậy chạy cuối tổ, cảnh này làm người quan tâm đến hắn chỉ biết lắc đầu, muốn nói lại thôi.
Mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét ... Mới một vòng đã tụt lại, mỗi vòng tụt một ít, năm vòng thua người ta nửa vòng rồi, đám anh em tuy thường trêu chọc nhau nhưng vẫn quan tâm, đều đổ ra bên đường chạy, miệng la hét. Trường Mãnh vừa chạy cùng vừa vỗ nhịp: "Mau lên, mau lên, rùa cũng chạy nhanh hơn các cậu."
Lý Nhị Đông cổ vũ: " Còn một vòng nữa, cố lên nào."
Lạc Gia Long thể lực không tốt hơn là bao cũng chạy cùng hô: " Hô theo tôi, nhanh nhanh nhanh."
Đám anh em chỉ hận không thể chạy thay bọn họ, nhưng dù cổ vũ tới đâu thì hai thằng ăn hại cũng không chạy nổi nữa rồi. Thử Tiêu thở như trâu, phì phò lê bước, sắp tới cực hạn. Bánh Đậu cũng chẳng khá hơn, bước chân xiêu vẹo, thiếu chút nữa là ngã xuống, tốc độ cả hai mỗi lúc một chậm.
" Tránh ra, tránh ra ... Thử Tiêu, anh mà không chạy tôi đâm đấy." Dư Tội tách đáp đông chạy tới, tay giơ xâu chìa khóa có con dao gấp:
Thứ này chẳng còn chút uy hiếp nào, Thử Tiêu thều thào:" Kiếm ... Kiếm cái dao dài hơn, đâm phát ... chết luôn đi, không, không chạy được nữa."
Cái thằng lười chảy thây sắp dừng rồi, Dư Tội nghiên răng hạ quyết tâm:" Không tin anh không chạy được."
Nói rồi đâm mạnh một phát vào mông Thử Tiêu, Thử Tiêu rú lên như heo bị chọc tiết, ngửa đầu ra sau, hai tay ôm đít chạy vụt đi. Mấy anh em phía trước mừng rỡ, người dọa nạt, người cổ vũ, dẫn hắn chạy.
" Oa ... Thằng chó Dư Nhi, mày đâm thật ... Á!" Bánh Đậu nhìn thấy Thử Tiêu bị hạ độc thủ đã khiếp rồi, cố sức chạy, không ngờ Dư Tội vẫn vòng ra sau lưng nhìn cái dao nhọn hoắt còn dính máu, biết thằng này không có tính người, nói là làm nên kinh hồn táng đảm, quên cả mệt ôm mông hô: " Đừng!"
Rầm rập như voi dày đuổi theo Thử Tiêu, hi vọng Dư Tội đâm thằng kia thay mình.
Giáo viên thể dục mắt tròn mắt dẹt nhìn Dư Tội ở phía sau đuổi như đuổi gà, hai thằng phía sau chạy vượt bốn năm người, tạo ra cuộc nước rút hoàn mỹ, vọt qua vạch đích, thầy Tần giơ đồng hồ hô: " Đạt, ba phút năm mươi tư giây."
Dư Tội dừng lại mỉm cười, ở đích một đám đông ùa tới kéo hai thằng béo lên không cho nghỉ, người đỡ, người vỗ lưng, người giơ ngón cái, cứ như đón anh hùng trở về.
Lý Nhị Đông quan tâm hỏi: " Thử Tiêu, đau không?"
" Không, không đau ..." Thử Tiêu bị hưng phấn làm quên hết tất cả, cười rách miệng:
Hán Gian Uông Thận Tu thất kinh: " Oa, chẳng lẽ chơi từ phía sau lại sướng như thế à?"
" Chà chà, huynh đệ tương tàn, cúc hoa tàn cúc hoa." Đổng Thiều Quân làm một câu văn vẻ, cười không thôi:
" Bánh Nướng, nhìn thấy cái gì mà vui thế?" Bánh Đậu vừa quay đầu, hãi hùng không nói lên lời:
Thứ Tiêu đột nhiên phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình quai quái, đưa tay sờ thử, lúc này phấn khích đã qua, cơn đau truyền tới, nhìn bàn tay đầy máu, gạt đám đông rống lên: " Dư Tội, tao giết mày ... Xem xem, mày chọc đít tao ra máu rồi."
Tiếng rống này chẳng khác nào oán phụ bị cưỡng bức, câu chữ lại khiến người ta sinh liên tưởng không thôi, thế là bất kể học viên hay giáo viên đều cười lăn ra đất ...