Q1 - Chương 008: Nhiệm vụ đặc thù.

Dư Tội

Thường Thư Hân 28-12-2022 15:35:29

Giờ cơm trưa, khoa trưởng Sử đem bản đăng ký giao Hứa Bình Thu, kèm thống kê, 108 người, báo danh 97 người, tờ còn lại những người không báo danh, 11 người. Chủ nhiệm Giang lại giao ghi chép huấn luyện thường ngày cho Hứa Bình Thu, ông ta mong đợi vị xử trưởng trên sở xuống này giải quyết cho vài chỉ tiêu công việc, nhưng mà nghe ngóng mãi mà không được gì, xử trưởng Hứa thành tinh rồi, nói hàm hồ chẳng câu nào chắc chắn. Bữa cơm có tiêu chuẩn cao hơn cơm công tác một chút, thêm vào chai rượu ngon, đích thân hiệu trưởng Vương rót rượu, nghe nói chuyện thì có vẻ ông ta từng là giáo viên của Hứa Bình Thu, ông già này cũng là người trong hệ thống, nhưng không mấy tiếp xúc với công tác của cảnh sát, chỉ làm công tác giảng dạy, uống vài chén hỏi:" Bình Thu, rốt cuộc chuyến này cậu tới để tuyển người thế nào?" " Hình cảnh tuyến đầu thôi ạ." Hứa Bình Thu tùy ý đáp: " Nói vớ vẩn, người khác không hiểu cậu, tôi lại không hiểu hay sao, cậu càng nói đơn giản thì sự việc càng không đơn giản. Tuyển hình cảnh tuyến đầu mà cần sở trưởng đích thân gọi điện thoại yêu cầu chúng tôi phối hợp à?" Hiệu trưởng Vương không vui, trách Hứa Bình Thu giấu diếm cả mình: Ông ta vừa trách, Hứa Bình Thu liền mang cái bộ mặt cười cợt ra, gắp rau an ủi: " Thầy Vương, sao thầy vẫn còn như thời làm chủ nhiệm thế, nhớ năm xưa tôi bẻ trộm vài bắp ngô, người ta tới trường mắng, giáo viên khác bỏ qua, thầy lại tra tới cùng, còn bắt tôi viết kiểm điểm, vài chuyện không nên hỏi tới cùng làm gì." " Đừng có mà cợt nhả với tôi, tôi hỏi cậu một câu thôi, có phải nhiệm vụ đặc thù không?" Hiệu trưởng Vương mặt âm trầm hỏi thẳng thừng, làm chủ nhiệm Giang ở bên rùng mình, xem thái độ của Hứa Bình Thu, e là đoán đúng rồi. Đặc thù ở trong cái quần thể này có hàm nghĩa ai cũng biết, mặc cảnh phục trên người, nói chuyện bằng súng đạn thì gọi là làm theo quy định, không phải đặc thù. Nhắc tới chữ đặc thù có nghĩa là tiếp xúc với tội phạm ác tính ma túy, giết người, xuyên vùng, thậm chí là một cái nghề có tỉ lệ tử vong cao nhất: Nội ứng! Phần tử phạm tội bất chấp thủ đoạn, thủ đoạn điều tra và đả kích của cảnh sát cũng phải thay đổi từng ngày, có những đơn vị cảnh sát mãi mãi không thể công khai, hiệu trưởng Vương biết điều đó. Ông ta bỏ đũa xuống, chẳng biết vì sao lại bi thương, buông tiếng thở dài, Hứa Bình Thu biết muốn che giấu người thầy này không dễ, có điều do nhiệm vụ nên không thể nói rõ, bữa cơm rơi vào cảnh lúng túng khó xử. " Đã là nhiệm vụ đặc thù thì tôi không hỏi nữa." Rất lâu sau hiệu trưởng Vương mới khôi phục lại vẻ bình thường: " Các cậu đừng cười, tôi già rồi, quan niệm cũng lỗi thời, không theo kịp tình thế nữa. Hiện giờ không ai tìm hiểu lịch sử nơi này, thành lập 30 năm, tiễn chân 29 khóa học sinh, 4427 người, bị thương thì không có thống kê cụ thể, nhưng hi sinh khi làm nhiệm vụ có tới 212 người, bao gồm cả khóa các cậu, chính là Thiệu Bình Sơn, cái thằng từng cùng cậu đi trộm ngô, vào năm 95 ôm lấy nghi phạm chết chung ... Giờ ai cũng nói hiệu trưởng và giáo vụ của trường là vị trí béo bở, năm nào cũng có người mang vài vạn tới gửi gắm con, nhiều khi tôi hoang mang, cho rằng phải chăng chẳng thà tôi mong học sinh của mình vô dụng cả đời, có khi còn hơn là oanh liệt đưa bọn họ ra đi vinh quang ..." Nói chuyện hơi lẫn rồi, ý tứ biểu đạt không rõ, cảm xúc thì ai cũng nhận ra, phản ánh sự bi thương của vị hiệu trưởng già như mặt trời xế bóng. Hứa Bình Thu thương cảm khuyên: " Thầy Vương, giống như khi chúng tôi tốt nghiệp, thầy có nói, xã hội này thế nào cũng cần có người chịu trách nhiệm, nếu người đầu tiên đứng ra trước mặt tội phạm không phải là cảnh sát thì đó là sỉ nhục của cảnh sát, người bạn của tôi và học sinh của thầy hi sinh khi chấp hành nhiệm vụ, thầy nên tự hào chứ đừng bi thương ... Nào chúng ta cạn chén vì họ." Rượu rót đầy chén sánh ra cả bàn, hiệu trưởng Vương ngửa cổ uống cạn luôn. Bữa cơm có hơi trầm, tàn tiệc ngay cả chủ nhiệm Giang định đi cửa sau cũng biết điều mà ngậm miệng, đơn vị thế này, nói không chừng khi biết sự thực, có mời vào người thường cũng chẳng vào. Rốt cuộc là sao vẫn còn giữ kín, Hứa Bình Thu về phòng xem xét bảng biểu báo danh, giao nhiệm vụ cho khoa trưởng Sử đi cùng, trọng điểm chú ý mấy học viên không báo danh. Nhiệm vụ củ thể là nói chuyện riêng, tìm ra nguyên nhân, đương nhiên trước tiên là phải xem bối cảnh gia đình, nếu là con cái nhà giàu hoặc cán bộ thì khỏi phải hỏi, thứ công tử tiểu thư đó chỉ là hạng nhận lương không làm việc, chẳng hi vọng gì. Vừa xem vừa không khỏi cảm thán thói đời ngày càng đi xuống, đạo đức mỗi lúc một suy đồi, viết thì nhiều lắm, nhưng toàn lời rỗng tuếch. Câu hỏi vì sao muốn làm cảnh sát, có người viết muốn bắt kẻ xấu, bảo vệ hòa bình, đó là lý tưởng hóa, còn trả lời bảo vệ hài hòa xã hội, bảo vệ an toàn sinh mạng và tài sản người dân đều là rác rưởi; trả lời muốn có nghề nghiệp ổn định, cảnh sát là lựa chọn có một không hai, đấy là hiện thực. Mệnh đề không có đáp án chuẩn xác, Hứa Bình Thu không tìm ra câu trả lời thuyết phục được mình, làm cảnh sát lâu rồi, thừa hiểu không phải có học thức, có lý tưởng, có nhiệt huyết là có thể làm cảnh sát. Kỳ thực muốn đáp án ra sao, chính bản thân hắn cũng không biết, khi lật tới trang nào đó, đột nhiên Hứa Bình Thu cười phun bọt ra ngoài, tay đập bàn liên hồi, nước mắt chảy không thôi. Khoa trưởng Sử nghe thấy tiếng động chạy tới, chưa hỏi gì thì Hứa Bình Thu đã đưa cho một bảng biểu, vừa đọc một cái cũng thiếu chút nữa trượt chân ngã, trên đó viết :" Tôi muốn làm một doanh nhân thành đạt, có tiền cỡ Bill Gate, còn về làm cảnh sát là bất đắc dĩ thôi, mẹ tôi cưỡng ép!"... " Cậu viết như vậy thật à? Bốc phét!" Bảy tám nam sinh ngồi tụ tập quanh hai bàn cuối lớp tán phét về việc điền đơn sáng nay, Bánh Đậu không tin nhìn Trương Mãnh không chớp lấy một cái. Trương Mãnh là đại hán vùng Nhạn Bắc điển hình, cổ vai hông nhìn rất rắn chắc, hắn thường cởi trần khoe "da thịt", cho nên bị đám anh em gọi là Súc Sinh, có điều là con súc sinh thành thật, rất kiên định nói: " Đúng thế, tôi viết như thế đấy, nếu không phải vì mẹ tôi cưỡng ép tôi thi vào trường cảnh sát thì đừng hòng tôi vào, không phải tôi tới đây thì đã là ông chủ mỏ than." " Xong rồi, cậu khỏi mong làm tinh anh rồi, làm gì có tinh anh nào là bị mẹ ép." Thử Tiêu góp vui móc mỉa Súc Sinh: Súc Sinh cảm thấy câu này có mùi, chưa kịp phản bác thì Dư Tội đã lên tiếng: " Súc Sinh, anh sắp thành trò hề rồi." " Cái gì mà trò hề, tôi nói thật mà." " Người tuyển mộ xem qua, sau đó hỏi anh, vì sao làm cảnh sát, sau đó hắn nói nguyên nhân là: Mẹ mày, ép đấy. " Dư Tội nghiêm mặt nói: Xung quanh im lặng một giây rồi cười lăn ra đất, Thử Tiêu là cười dữ nhất, không cẩn thận va vào đầu Bánh Đậu, vừa ôm đầu vừa nhìn nhau cười như điên, Súc Sinh mặt đỏ bừng bừng đứng bật dậy vươn tay ra:" Dư Nhi, tao bóp chết mày."