Sự nhiệt tình của đám học viên làm Thiệu Vạn Qua phải sửng sốt, nhìn lại bốn người. Mái tóc kia của mỹ nữ ngày phải chăm sóc mấy lần mới bóng mượt như thế, còn vị soái ca cao ráo đứng từ xa đã ngửi thấy mùi nước hoa rồi, ai mà dám cho vào tuyến đầu đối diện với ác đồ, một tên thì trắng trẻo béo tốt khỏi nói cũng biết chiều quen không phải làm gì, còn tên nữa mới ra trường đã dám lớn giọng với hắn thì hẳn là con cháu cán bộ rồi, cái trò này là gì đây? Đám người này làm sao mà dùng được? Quay sang nhìn Hứa Bình Thu tỏ vẻ không hiểu.
Hứa Bình Thu an ủi bốn người trẻ tuổi: " Mọi người đừng kích động, đội trưởng Thiệu lần đầu gặp mọi người, nên chưa hiểu, thế này đi, đang có vụ an thiếu người, tham gia xem sao?"
" Hả, xử trưởng ..." Thiệu Vạn Qua sợ hết hồn, lưỡi líu lại, thế có quá đáng không:
" Cám ơn xử trưởng Hứa, chúng tôi sẽ làm hết sức mình." An Gia Lộ mặt mày hớn hở không đợi Thiệu Vạn Qua kịp phản đối đã mau mắn nói ngay, cùng ba người bạn đứng nghiêm kính lễ:
Cô bé này phản ứng thật nhanh, Hứa Bình Thu mỉm cười: " Chuyện đầu tiên là phải tìm hiểu mỗi chi tiết của vụ án, cho nên bây giờ căn cứ vào kết quả kiểm nghiệm tử thi của hai người bị hại, về viết báo cáo tái hiện lại quá trình gây án ... Hai mươi phút sau sẽ mở cuộc phân tích vụ án, nếu mọi người muốn gia nhập thì đi tìm pháp y Trương, cứ bảo là do tôi nói!"
" Vâng!" Cả bốn hăm hở nhận lệnh, bọn họ không ngốc, cảm giác được Hứa Bình Thu có ý đồ, chẳng qua là hiện trường giải phẫu tử thi thôi, có gì mà phải sợ, định lấy thứ này làm bọn họ chùn bước à, không có chuyện đó đâu:
Người đi rồi, Thiệu Vạn Qua cuống lên: " Xử trưởng Thiệu, anh muốn mấy đứa đó tới đại đội tôi thật à?"
" Sao, không nhìn trúng à?" Hứa Bình Thu nhìn là biết, chẳng qua là Thiệu Bình Qua chưa rõ thân phận mấy người kia nên nói thay: " Tôi cũng thế, mấy đứa này không phải công tử ca thì cũng là đại tiểu thư, đường đi rộng rãi bằng phẳng đã được trong nhà trải sẵn rồi, chỗ này giữ sao nổi đâu, mấy ông to bà lớn đó làm sao chịu để con vàng con bạc của mình làm chuyện nguy hiểm."
" Vậy ý anh là ..." Thiệu Vạn Qua càng không hiểu:
Kết quả có ngay, một giọng nữ thét chói tai từ trong tòa nhà truyền ra, sau đó nghe thấy tiếng giày cao gót cành cạch nện lên nền đá hoa, An Gia Lộ chạy như ma đuổi, gương mặt xinh đẹp cắt không ra máu, nhìn thấy hai người bọn họ mới dừng lại thở, đôi mắt hạnh lấp lánh nước, miệng há ra hồi lâu không nói nổi, tựa như có gì nghẹn ở cổ, ai nhìn cũng thương.
Không lâu sau Giải Băng bước chân loạng choạng cứ như người say mấy phương hướng, đờ đẫn nhìn trái phải như tìm cái gì, bị Duẫn Ba xô phải, sau đó tranh nhau bám thùng rác nôn ọe ... Người cuối cùng là Lý Chí Hoành, vừa đi vừa quệt mồm, xem ra đã nôn tại chỗ rồi: " Xử, xử trưởng Hứa, cái xác bị cắt, lại còn, lại còn ... Ọe ..."
Vừa nói tới đó nhìn thấy hai người bạn đang nôn ọe cũng không kìm được ngồi gục xuống nôn.
Dưới bậc thềm chỉ có An Gia Lộ là chưa nôn, mắt mở to, thở dốc, hồn phách còn chưa quay về. Học viên trường cảnh sát thường to gan hơn người thường, thấy xác chết cũng chẳng sợ, nhưng mà chuyện ngày hôm nay thì vượt ngoài sức tưởng tượng, đó không chỉ là xác người, nó là bằng chứng cho tội ác kinh khủng ... Lúc này trước mắt cô còn hiện lên đủ thứ đen đen, đỏ đỏ, trăng trắng, đó là tức mảnh xác bị chia cắt, thiêu cháy dở dang, khuôn mặt không nhận ra được ...
" Bình tĩnh, hít thật sâu, hít vào thở ra, chậm thôi ... Có di động không, được rồi, bật nhạc lên, ra ngoài nhìn lên ánh mặt trời ... Đừng nghĩ gì, chỉ nghe nhạc thôi ..." Hứa Bình Thu vỗ vỗ lưng An Gia Lộ, mất một lúc mới khiến cô lấy được chút bình tĩnh, vẫn mỉm cười nói: " Thông báo với bạn học của đồng chí, tất cả đều không hợp cách, đội trưởng Thiệu từ chối thu nhận."
An Gia Lộ máy móc gật đầu bước thấp bước cao chạy ra ngoài cổng, không dám tranh cãi gì nữa.
Thiệu Vạn Qua thở phào:" Xử trưởng Hứa, thế này hơi ác, đừng để bọn nhóc gặp ám ảnh tâm lý chứ."
" Ai sinh ra mà to gan được đâu, đều do dọa mà ra, không dọa chúng, chúng lại nghĩ làm hình cảnh là vinh quang uy phong lắm ... Đi nào, gặp tổ điều tra của cậu. Tiểu Thiệu này, quy củ cũ, cậu có thể đề xuất khó khăn, có điều tôi muốn cậu cho tôi kết quả ..."
Hai người vừa trò chuyện vừa lên lầu, chuẩn bị tổ chức cuộc động viên tiền chiến như thông lệ.
Không lâu sau, một nhóm người đưa Hứa Bình Thu xuống lầu, nhìn mấy học viên trong xe của Giải Băng, không khác gì cà gặp sương, ông ta quan tâm hỏi vài câu, lần này đơn giản rồi, không ai còn nhắc tới chuyện lên tuyến một. Ông ta vừa nói có việc một cái là Duẫn Ba và Lý Chính thúc giục Giải Băng đi cho nhanh.
Hứa Bình Thu giải quyết xong một rắc rối lên xe, bảo lái xe tới thành phố Lâm Phần cách đó 200 km, nơi đó mới có người ông ta thực sự cần.
Thành phố Lâm Phần nằm ở phía tây nam tỉnh Sơn Bắc, hạ du sông Phần, nơi này có địa hình phong phú, đồi núi chiếm gần 30% diện tích toàn thành phố, bao vây bốn xung quanh, ở chính giữa là bồn địa Lâm Phần trù phú.
Nói tới cái tên Lâm Phần thì không tiếng tăm gì lắm, nhưng nếu nói tới tên cổ của nó là Bình Dương chắc chắn là nổi tiếng hơn nhiều, vì trong 10 công chúa nổi tiếng nhất lịch sử Trung Quốc thì có hai người là Bình Dương công chúa. Một nàng là chị ruột của Hán Vũ đế Lưu Triệt, vợ của Trường Bình liệt hầu Vệ Thanh. Nàng còn lại càng ghê gớm, là con gái của Đường Cao Tổ Lý Uyên, tổ chức lên đội Nương tử quân góp công lớn cho sự nổi dậy của Lý Uyên lập nên nhà Đường.
Nơi đó từng là trọng địa của quốc gia, nhưng khi kinh đô chuyển từ tây sang đông thì Trường An còn bị hoang phế nói gì tới Lâm Phần.
Bi lãng quên không phải lúc nào cũng là chuyện xấu, khi xe của Hứa Bình Thu vượt qua những dãy nói chập chùng tiến vào địa phận Lâm Phần tức thì cảm nhận được sự thanh bình yên này ở nơi này. Tuy là thành phố lớn có dân số không kém gì Đại Nguyên, cũng cửa hiệu mọc san sát như nấm, đường phố tấp nập người xe qua lại nhưng không có tiếng còi xe thúc giục inh ỏi mà thay vào đó là tiếng cười rộn ràng nói, lác đác tiếng pháo nổ, mùi thức ăn ngào ngạt, không khí Tết bao trùm khắp thành phố.
Nếu không phải có nhiệm vụ trọng yếu thì Hứa Bình Thu đã mở cửa xe đi xuống hòa mình vào không khí Tết tươi vui náo nhiệt mà lâu rồi mới thấy lại đó.
Có điều xử trưởng Hứa đang lúc bộn bề công việc không phải tới đây để hưởng thụ không khí tết, nên xe đi thẳng một mạch cục công an thành phố.
Cuộc đời ông là thế, đa phần di chuyển từ đơn vị công an này tới đơn vị công an khác.