Tôi nghe thấy rất nhiều âm thanh.
Nghe thấy tiếng đạn bay loạn xạ, nghe thấy tiếng cửa kính vỡ, nghe thấy tiếng đập tường ầm ầm.
Nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của những người đàn ông đó, nghe thấy tiếng niệm chú của tên đạo sĩ để râu dê, nghe thấy tiếng cười ngông cuồng của ông ta.
Không biết đã qua bao lâu, nhà kho lại chìm vào sự im lặng chết chóc.
Một bàn tay lạnh băng sờ lên mặt tôi, tôi ngửi thấy mùi hương rất quen thuộc, bèn hỏi: "Tiểu Man, là em sao?"
Ánh trăng ló dạng, tia sáng màu vàng nhạt hắt qua cửa sổ chiếu vào nhà kho, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được cảnh tượng ghê rợn xung quanh mình, những người đàn ông xăm mình đó nằm chết một cách rất thê thảm, dường như chẳng có người nào được toàn thây, hai tay của tên đạo sĩ râu dê bị bẻ gãy, cổ họng thủng một lỗ rất lớn, đôi mắt mở trừng trừng, giống như là chết một cách không cam tâm vậy.
Tiểu Man tựa vào người tôi, cô ấy nhìn tôi dịu dàng, giọng nói nhẹ như muỗi kêu vậy: "Anh Lưu Khê, em phải đi rồi."
Tôi nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào của tên đạo sĩ thối đó đang cắm vào tim Tiểu Man, chất lỏng màu xanh chảy tràn xuống quần áo cô ấy, cả người tôi choáng váng, khoé môi run rẩy: "Tiểu Man, không sao đâu, đừng sợ, anh..."
Tiểu Man nở nụ cười, nói: "Em không sợ, thật ra khoảng thời gian này em rất vui vẻ, anh biết không, lúc nhỏ mỗi lần cùng anh đi học, em đều thầm nghĩ, sau này lớn lên em nhất định sẽ gả cho anh, anh tốt với em như vậy, lúc nào cũng đứng trước mặt bảo vệ em, em muốn ăn dâu, anh trèo lên cây cao như vậy, sau đó té xuống gãy chân, còn dỗ em nói không sao. Anh biết không, mặc dù lúc bảy tuổi em đã chết rồi, nhưng em vẫn luôn đi bên cạnh anh, anh học cấp ba ngủ gục trên bàn, anh lên đại học lén ra ngoài làm thêm, anh ngồi xe bus đi tìm việc, em vẫn luôn đi theo anh, chỉ là anh mang theo lá bùa trừ tà kia nên em không thể đến gần anh được. Em vẫn luôn hi vọng có thể nói chuyện với anh, giống như lúc nhỏ vậy, anh cứ luôn miệng chê em phiền, nhưng nhất định sẽ không phớt lờ em..."
Lồng ngực tôi nóng hổi, nước mắt của Tiểu Man không ngừng rơi lên đó.
Nước mắt của ma vậy mà lại nóng hơn người rất nhiều.
Giọng Tiểu Man càng lúc càng yếu: "Ông trời đối xử với em rất tốt, anh Lưu Khê, mặc dù thời gian chỉ ngắn ngủi có mấy ngày nhưng em đã cảm thấy rất vui rồi, trong lòng em biết rõ, người ma khác biệt, ở cùng anh nhất định sẽ hại anh, nhưng em lại không thể quyết tâm rời xa anh, em vẫn luôn muốn được bên anh thêm vài ngày nữa. Anh nói xem, có phải em là một cô gái xấu xa không? Bây giờ cũng tốt, linh hồn của em sắp tan biến rồi, sau này sẽ không bám theo anh nữa, anh có thể quay trở về cuộc sống của người bình thường rồi. Anh Lưu Khê, anh hãy quên đoạn kí ức này đi, cứ xem nó như một cơn ác mộng, về sau hãy sống thật vui vẻ..."
Nước mắt của tôi cuối cùng cũng trào ra, tôi cố gắng nhích cơ thể tới gần để cô ấy có thể dựa sát vào mình hơn một chút.
Tiểu Man dùng tay lau nước mắt cho tôi, cố ấy nén đau ngồi dậy đối diện tôi, nói: "Đừng khóc, em làm ảo thuật cho anh xem nhé."
Cô ấy dùng tay che mặt lại, khi mở tay ra, cô ấy thè lưỡi, máu từ mắt chảy ra, trông hệt như một con ma nữ đáng sợ.
Sau đó lại dùng tay che mặt lại, lúc mở tay ra, hai mắt cô ấy cong vút, lúm đồng tiền trên má trông rất đáng yêu, Tiểu Man cười nói: "Anh xem, làm ma cũng có chỗ tốt mà, có thể làm ảo thuật giống như thật."
Tôi bị dáng vẻ này của cô ấy chọc cười, vừa muốn nói gì đó, bóng dáng của cô ấy đã tan biến vào trong ánh trăng.
Ba tháng sau, tôi quay về thôn nơi lúc nhỏ mình đã từng sống, trong kí ức của tôi nơi này vẫn luôn rất náo nhiệt, đàn ông tụ tập uống rượu, phụ nữ bắt chéo chân ngồi dưới gốc cây đánh mạt chược, con nít tụm năm tụm ba chơi đuổi bắt. Nhưng bây giờ trong thôn trở nên rất vắng vẻ, tất cả người lao động đều đi làm ở thành phố lớn, kiếm được tiền thì gửi về cho người nhà, không kiếm được tiền thì cũng không muốn quay về nữa, chỉ còn người già và trẻ con ở lại, mà lý do bọn họ ở lại cũng là vì không còn cách nào khác.
Phát Tiểu người đang giữ chức vụ trong thôn dẫn tôi đến trước mộ Tiểu Man, tôi nhìn thấy trên mộ có bức ảnh Tiểu Man hồi còn nhỏ, khoé môi cô ấy nhếch lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mong đợi về tương lai.
Tôi đặt một cây kẹo hồ lô ở trước mộ, nhẹ nhàng nói: "Anh đến thăm em đây, em gái."
Gió khẽ thổi qua tai tôi, hệt như cô ấy đang đáp lời tôi vậy.
Tối đó tôi uống rất nhiều rượu, cuối cùng tôi say khướt đứng giữa đám đông trên đường lớn, trời mưa như trút nước, người qua đường đều nhìn tôi như đang nhìn một kẻ điên, tôi chẳng thèm để ý.
Lồng ngực tôi có một vết sẹo, đó là nơi nước mắt của Tiểu Man đọng lại, mỗi khi trời mưa nó đều trở nên nóng như thiêu đốt.
Tôi lại nhớ đến một ngày mưa khác, một cô gái mặc bộ đồ ngủ của tôi, cô ấy dựa vào người tôi, nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ với ánh mắt buồn bã mà tôi không cách nào lý giải nổi, cô ấy quay mặt về phía tôi nói một câu:
"Con người từ chối tiếp nhận đau thương, bầu trời rực rỡ tựa như tấm khiên chắn của họ vậy."
Lồng ngực tôi đau nhói, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời bao la, tôi thầm nguyện cầu, hi vọng cô gái đơn thuần ấy có thể hạnh phúc, dù là ở thế giới nào đi nữa.
(Hết)