Ông lão bước đến giường bệnh bảo bà nội cởi áo tôi ra, ông nhìn chằm chằm vào ngực tôi một lúc sau đó nghiêm mặt nói: "Đứa trẻ này ăn phải đồ cúng, bị oan hồn theo ám rồi."
Tôi chợt nhớ lại tối hôm đó bố lén nhét cho tôi một quả táo, có vẻ như nó được lấy từ trên bàn thờ xuống, người dân trong thôn vốn chẳng kiêng kị thứ gì, hơn nữa lúc đó điều kiện kinh tế không được tốt lắm, bình thường rất hiếm khi được ăn trái cây, cho nên cũng không quá để tâm đến những chuyện tâm linh này.
Bà nội vội hỏi cách hoá giải, ông lão nói nếu như đàn ông khoẻ mạnh ăn trúng cũng không sao những hồn ma đó sẽ không dám đụng chạm đến họ, nhưng đổi lại là đàn bà và con nít thì sẽ rất phiền phức, phải uống thuốc còn phải làm phép trừ tà nữa.
Nhà tôi ba đời đơn truyền, tôi là con độc đinh vậy nên bà nội coi tôi như tâm can bảo bối, khi đó bà đem chiếc vòng bạc mà bản thân đã đeo hơn nửa đời bán đi, mua đồ để ông lão làm pháp sự, tôi không nhớ rõ quá trình trừ tà, chỉ nhớ lờ mờ mình được ngâm trong một cái bồn lớn chứa đầy nước nóng, ông lão ấy cầm đủ các thứ đi vòng vòng xung quanh chỗ tôi, tôi chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, sau đó dựa vào thành bồn ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại tinh thần của tôi đã đỡ hơn nhiều, bà nội bưng một bát đựng thứ gì đó đen sì bắt tôi uống, tôi cố chịu đựng trước cái mùi khó ngửi đó, ngửa cổ uống hết cả bát, ngay sau đó tôi bắt đầu nôn ra, bởi vì đã lâu tôi không ăn uống được gì, thứ nôn ra toàn là nước, nôn đến cuối cùng tôi cảm thấy lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo, cả người khó chịu muốn chết, ông lão bên cạnh vỗ một cái thật mạnh vào lưng tôi, tôi "oẹ" một cái, vậy mà lại nôn ra một con trùng dài nửa mét.
Con trùng đó có màu xám ngoét, vẫn còn đang ngọ nguậy dưới đất, ông lão dùng một cây kim thép khều nó lên, sau đó quẳng vào bếp lò bên cạnh.
Bức tranh đó đã để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc, con trùng bị đốt cháy khét lẹt, còn bốc lên một làn khói xanh rất dị thường.
Tối đó tôi ăn rất ngon miệng, một lần ăn đến ba bát cơm, rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ khoẻ mạnh như trước, bà nội vô cùng biết ơn ông lão ấy, lúc sắp đi ông ấy tặng cho tôi một sợi dây đeo cổ, trên sợi dây đỏ ấy có xâu mấy chuỗi hạt màu đen, vẻ mặt ông ấy nhìn tôi rất phức tạp, sau đó ông nói với bà nội tôi: "Đứa trẻ này thể chất rất khác thường, nói không chừng sau này còn gặp phải mấy thứ tương tự, để nó đeo sợi dây này trên người sau này cho dù gặp phải thứ không sạch sẽ gì cũng có thể bảo vệ nó an toàn."
Cứ thế sợi dây đó cùng tôi lớn lên, tôi đã đeo nó được mười lăm năm rồi.
Nhưng vào tháng trước, trong lúc chơi bóng rổ, một người bạn chơi cùng không cẩn thận đã làm đứt mất sợi dây của tôi khiến những hạt chuỗi trên đó rơi xuống đất, sau khi tôi nhặt chúng lên cũng lười tìm dây xâu lại liền đem cất vào trong tủ, không ngờ rằng chuyện này thật sự tâm linh đến vậy, tối đêm đó tôi lại gặp phải một chuyện kì lạ.
Tối đó ông chủ công ty đột nhiên gọi điện bảo tôi đến tăng ca, nói rằng bản kế hoạch vừa làm xong lại xảy ra vấn đề, kêu tôi quay lại công ty chỉnh sửa, ngày mai người của công ty A sẽ đến kiểm tra. Mặc dù trong lòng oán thán nhưng tôi vẫn bắt xe quay lại văn phòng.
Làm xong hết việc đã là hai giờ sáng, gió lạnh từng đợt thổi qua, đèn đường cũng tắt ngóm, tôi rụt cổ đứng bên đường đón xe, khó khăn lắm mới chặn được một chiếc taxi, nhưng người tài xế để râu quai nón này lại không chịu bấm đồng hồ tính giờ, ông ta nói với tôi: "50 tệ, muốn đi thì đi, đợi lát nữa tất cả tài xế đều giao ca rồi, cậu có muốn bắt xe cũng không được."
Tôi là một người dễ tính, bình thường rất ít khi tranh cãi với người khác, nghĩ đến lời ông ta nói cũng là lời thật, tôi bèn ném cho ông ta 50 tệ rồi ngồi vào ghế sau với vẻ mặt lạnh lùng.
Kết quả người tài xế đó rẽ trái rẽ phải, chạy hơn 30 phút vậy mà lại chạy tới một đường quốc lộ rất hẻo lánh, tôi có chút lo lắng, vỗ vào ghế lái hỏi: "Ông muốn chạy đi đâu vậy?"
Người tài xế đó quay đầu nói với tôi: "Năm mươi, tôi đưa cậu quay về."
Tôi nói: "Vừa nãy không phải đã đưa ông năm mươi tệ rồi sao?"
Tài xế để lộ ra hàm răng đã ố vàng, ông ta cười mang theo vẻ chế giễu nói: "Đưa thêm năm mươi nữa."
"Ông nội ông". Tôi có chút tức giận mở cửa xe ra, lúc đó đã là giữa đêm, đường quốc lộ ở ngoại ô không một bóng người, tài xế đó thấy tôi không chịu nhượng bộ, đồng ý giảm giá xuống còn ba mươi tệ đưa tôi trở về thành phố, tôi chửi thề với ông ta vài câu, sau đó ông ta cười khẩy mấy tiếng rồi nghênh ngang bỏ đi, tôi ghi nhớ biển số xe của ông ta, định sẽ gọi điện khiếu nại.
Sau khi tài xế rời đi, tôi gặp chút vấn đề, tôi không biết bản thân đang ở đâu, điện thoại cũng không có tín hiệu, chỉ có thể men theo đường cũ mà đi, hi vọng có thể tìm thấy trạm xe bus, hoặc là đợi một người tài xế tốt bụng nào đó đưa tôi về nhà.
Không biết đã đi bao lâu, tôi chỉ cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thê lương, thầm nghĩ một nơi mà trước mặt không có thôn làng sau lưng không có cửa tiệm gì, tôi con mẹ nó làm sao có thể quay về chứ.
Chính ngay lúc này, đột nhiên tôi nhìn thấy một người phụ nữ, cô ấy mặc bộ váy trắng, lặng lẽ đứng dưới gốc cây.
Tôi chầm chậm tiến lại gần, phát hiện ra đó là một cô gái còn rất trẻ, ngũ quan đẹp đẽ, thân hình mảnh mai, nhìn từ góc độ nào cũng rất xinh đẹp, chỉ là làn da của cô ấy trắng như tuyết, trắng đến nỗi quá mức không chân thực. Cô ấy cũng nhìn thấy tôi, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ sợ sệt, tôi không dám bước tới nữa, sợ cô ấy nghĩ mình là người xấu, kế đó tôi lớn tiếng hỏi: "Muộn thế này rồi, cô ở nơi vắng vẻ này làm gì vậy?"
Cô gái do dự hồi lâu mới chầm chậm đáp: "Tôi lạc đường."
Lạc đường? Lạc đường sao có thể lạc đến nơi quỷ quái này chứ?
Tôi hỏi: "Nhà cô ở đâu?"
Cô ấy liếc nhìn tôi sau đó cúi đầu không nói gì nữa, có vẻ không muốn tiếp chuyện với tôi, trời đã vào đông, tôi thấy cô ấy ăn mặc phong phanh, không biết sao lại nảy sinh ra chút thương cảm, tôi cởi áo khoác jean của mình ra đưa cho cô ấy, nói: "Cô mặc vào trước đi, cẩn thận cảm lạnh."
Cô gái đó không từ chối, lấy áo của tôi khoác lên người, ý tốt của tôi khiến cô ấy buông bỏ đề phòng, cô ấy nhìn tôi cười ngọt ngào, để lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng. Có lẽ là tôi bị ảo giác, nhưng tôi lại cảm thấy nụ cười của cô ấy rất quen thuộc, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi, cô ấy hỏi tôi: "Muộn như vậy, sao anh lại đến đây?"
Tôi nói: "Gặp phải một tên tài xế vô lương tâm, hắn muốn lừa tiền tôi, tôi không đồng ý, hắn liền bỏ tôi ở lại nơi này."
Nói đến đây, một luồng sáng chói mắt chiếu lên người chúng tôi, một chiếc xe 16 chỗ chầm chậm dừng lại trước mặt, tài xế là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, ông ấy hỏi chúng tôi: "Hai người ở đây làm gì vậy?"
Tôi vội cầu cứu: "Chú ơi, chú có thể nào đưa bọn cháu về thành phố không, cháu trả tiền cho chú."
Người đàn ông trung niên gật đầu, tôi kéo tay cô gái lên xe, tay của cô ấy lạnh như là băng vậy, không biết có phải do đứng quá lâu ngoài trời lạnh không, sau khi cửa xe đóng lại rồi, người đàn ông trung niên mới nói một câu giọng trách móc: "Đám trẻ các người thật là liều lĩnh, nửa đêm nửa hôm chỗ nào không chơi lại đến nghĩa trang chơi."
Câu nói này khiến sống lưng tôi lạnh toát, tôi lắp bắp hỏi: "Cái gì nghĩa trang?"
Người đàn ông trung niên chỉ vào một mảnh đất trống bên phải đường lớn, nói: "Chỗ đó chính là nghĩa trang, cậu không nhìn thấy mấy bia mộ kia à?"
Tôi nhìn theo hướng tay người đàn ông đang chỉ, ngay phía sau nơi chúng tôi vừa đứng lúc nãy chính là một cái nghĩa trang hoang vu, cỏ dại mọc um tùm, bên trên đầy những gò đất lớn nhỏ, tôi suýt chút nữa là hét lên, chầm chậm quay mặt qua, cô gái ngồi bên cạnh cũng đang nhìn tôi, mặt cô ấy trắng bệch, có lẽ là cũng bị doạ một trận không nhẹ.