Tôi là người trời sinh đã có thể chất đặc biệt, nhìn thấy được những thứ không sạch sẽ, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, lần đầu tiên tôi biết mình có khả năng này là vào năm tôi mười tuổi.
Lúc đó nhà tôi sống ở một vùng quê hẻo lánh, có một con đập ngăn cách thôn chúng tôi ra thành hai bờ, nhà tôi ở thôn đông, hôm đó bố dẫn tôi sang thôn tây ăn tiệc, trời đã sắp tối nhưng bố vẫn còn đang cùng một nhóm người ngồi chơi poker, tôi ở một bên cứ ầm ĩ không thôi, bố bị tôi làm phiền đến không chịu nổi nên đã lén đưa cho tôi một quả táo rồi bảo tôi về nhà trước.
Tôi vừa ăn táo vừa đi bộ về nhà mình, thôn đông và thôn tây cách nhau hơi xa một chút, hôm đó tôi đột nhiên muốn đi đường nhỏ về nhà, bởi vì đi đường lớn phải mất đến hơn hai mươi phút nhưng đi đường nhỏ chỉ thì mất mười phút là tới nơi, tôi muốn tranh thủ lười biếng một chút.
Khi đi được nửa đường, tôi nhìn thấy một ông lão đang đứng bên ruộng nước, ông lão đó mặc áo vải màu xám tro, đội một cái nón lá, tôi không nhìn rõ mặt của ông ấy.
Lúc đó trời đã dần tối, lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, ông lão đó ngồi bất động trên con đường mà tôi phải đi qua để về nhà. Tôi không biết phải nghĩ thế nào mới đúng, chỉ cảm thấy ông ấy không giống người sống, bởi vì tôi đứng nhìn ông ấy lâu như vậy nhưng ông ấy lại không hề có bất cứ phản ứng nào, như vậy quá bất thường rồi.
Tôi thu hết can đảm hét lên một tiếng: "Này".
Trong giọng nói của tôi mang theo chút run rẩy, ông lão chỉ cách tôi có mười mấy bước chân, không lý nào lại không nghe thấy được.
Nhưng ông ấy vẫn không ngẩng đầu lên.
Sự sợ hãi đã lấn áp suy nghĩ muốn lười biếng của tôi, tôi bắt đầu chầm chậm lùi lại, trong đầu nghĩ vẫn là nên đi đường lớn vậy, sau khi lùi được vài bước, tôi quay đầu liếc nhìn về phía ông lão đó, chính lúc này tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.
Ông lão đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, mặt ông ấy tái nhợt, con ngươi lồi ra như thể sắp rơi xuống đất luôn vậy, và điều đáng sợ hơn nữa chính là, ông ấy đang nhìn chằm chằm tôi và cười.
Tôi nhận ra ông ấy chính là ông nội của Tôn Tiểu Vũ ở thôn tây, tôi và Tôn Tiểu Vũ là bạn học, đã từng gặp ông lão này mấy lần.
Tôi bị bộ dạng này của ông lão doạ cho đờ người, suýt chút thì tè ra quần, lúc này tôi nhìn thấy trên ruộng nước có một con trăn màu vàng, con người của tôi từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, lá gan cũng đặc biệt lớn, thứ gì cũng đều phá qua nhưng tôi lại vô cùng sợ rắn, có lần tôi đi câu tôm nhưng lại câu trúng một con rắn nước khiến tôi sợ đến mức lăn lộn, thế nên vừa nhìn thấy con trăn này tôi đã lập tức sợ phát run.
Tôi nói với ông lão rằng: "Ông ơi, có...có trăn."
Ông ấy vẫn nhìn tôi cười, nụ cười kì dị rất khó tả.
Chính ngay lúc đó, con trăn vàng dùng một tốc độ kinh người quấn lấy cổ ông lão, sau đó siết chặt lấy cổ ông, lưỡi ông lão ấy đột nhiên rơi ra, nhưng khoé môi vẫn nhếch lên cười với tôi.
Tôi hét lên một tiếng rồi cắm đầu chạy, trước giờ tôi chưa từng chạy nhanh như vậy, trong đầu tôi lúc đó chỉ có một suy nghĩ: Chạy, liều mạng chạy!
Tôi té ngã, đầu gối bị rách một mảng da lớn, nhưng tôi không quan tâm đến cơn đau đó, tôi nhanh chóng bò dậy tiếp tục chạy, chạy đến giày rơi ra tôi cũng không quan tâm cứ tiếp tục chạy, tôi dùng toàn bộ sức lực để chạy, trời đã tối hẳn rồi, tôi chạy đến mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng ở cổng thôn tôi gặp được một người, người đó là bạn của bố tôi, tôi nhào vào lòng ông ấy oà khóc nức nở, miệng không ngừng nói những từ như 'cứu mạng', 'rắn', 'người chết'.
Người đó mới đầu vẫn còn cười, sau đó thấy bộ dạng của tôi không phải giống như đang giả vờ liền dẫn tôi đi tìm bố. Chỗ này tôi phải nói rõ một chút, tôi không biết là tại sao, rõ ràng là tôi đã đi về trước bố, nhưng giờ tôi lại thấy bố ở thôn đông trước mình, bố nhìn thấy tôi còn có chút tức giận nói: "Con vừa đi đâu về đấy, chơi lâu như vậy?"
Tôi cố hết sức giải thích lại tất cả chuyện đã xảy ra, tôi thật sự rất sợ hãi, vừa nói vừa khóc, tay còn nắm chặt lấy chân bố, rốt cuộc dáng vẻ này cũng khiến những người lớn chú ý đến lời tôi nói.
Mọi người đem theo dụng cụ như cuốc, lưỡi liềm, đèn pin và mấy thứ khác nữa đi đến con đường đó, tôi sống chết cũng không chịu quay lại đó, nhưng bố ôm tôi nói không sao, bảo tôi đi theo mọi người.
Kết quả thì sao?
Trên con đường đó chẳng có bất cứ thứ gì cả, ông lão không có, con trăn không có, cả thi thể cũng không.
Bố cho rằng tôi lại đang bày trò, chuẩn bị dạy cho tôi một bài học, nhưng người bên cạnh ngăn ông ấy lại, có một người đàn ông hỏi tôi: "Lúc nãy cháu nói cháu biết ông lão kia, vậy ông ta là ai?"
Tôi nói: "Ông nội của Tôn Tiểu Vũ ở thôn tây".
Lúc tôi nói xong câu này, tất cả người lớn đều rơi vào im lặng, một bầu không khí trầm mặc chết chóc bao phủ lấy mọi người, tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng, bắt đầu sợ hãi trở lại.
Người đàn ông đó lại hỏi tôi: "Cháu có biết hôm nay chúng ta đi ăn tiệc nhà ai không?"
Tôi lắc đầu, nắm chặt lấy tay bố, người đàn ông đó nhìn thẳng vào mắt tôi nói: "Ông nội của Tôn Tiểu Vũ vừa mới chết hôm qua, hôm nay là đáng tang của ông ấy."
Tối hôm đó, tôi không dám ngủ một mình, thậm chí tôi còn không dám nhắm mắt lại, nụ cười quái dị đó cùng con trăn vàng kia cứ không ngừng hiện lên trong đầu tôi, tôi sợ hãi hét lớn.
Cực khổ cho bà nội tôi, cứ liên tục giúp tôi cởi quần áo đã ướt đẫm mồ hôi ra thay cái mới, sau đó lại lấy khăn nóng đắp lên trán cho tôi.
Mấy ngày sau đó tôi luôn cảm thấy cả người yếu ớt không có sức lực, mặt tái xanh, không thể ăn uống gì được, người nhà nghĩ rằng tôi bị bệnh, đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra, nhưng bác sĩ kiểm tra xong lại không phát hiện thấy có gì bất thường, chỉ kê cho tôi một ít thuốc dạ dày.
Cuối cùng có một ngày tôi đổ bệnh nặng, ở trên giường ói mửa tiêu chảy, một ông lão trong thôn thấy dáng vẻ này của tôi, tặc lưỡi nói một câu: "Lẽ nào là gặp phải thứ không sạch sẽ rồi?"
Bà nội nghe thấy lời này thì lập tức phát run, ngày hôm sau liền mời một thầy pháp đến, đó là một ông lão đầu tóc bạc phơ, nhưng ông ấy lại có đôi mắt trong veo sáng tỏ như người trẻ tuổi, ông lão này là một người không đơn giản, rất nhiều người đều nói ông ấy là thần tiên sống.
Có một lần một bà cụ nhà nọ qua đời, nhưng cả người bà ấy cứng đờ, hai mắt mở to, cảm giác khá giống với tình tiết trong phim kinh dị, con cháu của bà cụ ấy sợ đến mức phải lập tức đi mời ông lão này đến.
Ông lão này quét mắt nhìn qua thi thể, sau đó liền hỏi một câu: "Bà cụ có phải vẫn còn thứ đồ giá trị nào đó chưa tìm ra, các người vào trong phòng tìm thử đi."
Sau đó có người tìm được chiếc vòng vàng trong một cái hộp cũ, con cháu đem vòng tay đến trước mặt bà cụ, mấy người con trai con dâu đều khóc bảo bà hãy yên tâm, bọn họ sẽ không làm mất của hồi môn của bà đâu, lúc này bà lão lập tức nhắm mắt lại khiến mọi người xung quanh đều hết hồn.
Còn có một gia đình khác, đứa cháu trong nhà liên tục sốt cao, truyền dịch, tiêm thuốc thế nào cũng không khỏi, đến tối nó bắt đầu gào khóc, khóc đến khản cả giọng.
Nhà đó liền mời ông lão đến, ông lão xoa đầu đứa nhỏ nhìn vào mắt nó một lúc, sau đó nói: "Sân sau nhà các người có thứ dơ bẩn."
Một thanh niên lớn gan cầm theo búa và xẻng ra sân sau, tìm khắp xung quanh liền phát hiện thấy xác của một đám mèo hoang, bên cạnh còn có một con rắn hoa, xác của đám mèo hoang đã thối rữa nát bấy, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng. Mấy người thanh niên trong nhà xông tới dùng xẻng đập chết con rắn, sau đó chôn cất cho đám mèo hoang.
Đến hôm sau, đứa cháu cuối cùng cũng hạ sốt, tinh thần cũng dần được hồi phục.
Còn có một chuyện càng kì lạ hơn, đó là một chàng trai trong thôn dẫn theo một cô gái vùng khác về chuẩn bị tổ chức lễ thành hôn, hôn lễ trong thôn dĩ nhiên phải được tổ chức rầm rộ, họ dựng một cái rạp mời ban nhạc đến phục vụ cho khách dự tiệc, kết quả lúc đang ăn tiệc tối thì rạp đột nhiên bị sập, một miếng gỗ to dày giữa rạp bị rơi ra một cách rất khó hiểu, mọi người vội vã cầm chén đũa của mình lên rồi chạy ra ngoài, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến bầu không khí vui vẻ lúc đó, có người còn bật cười ha ha.
Nhưng ông lão này lại vội vàng chạy đến tìm cha của chàng trai kia, nói cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục được, có thể sẽ có tai hoạ đổ máu.
Cha của chàng trai đang lúc vui mừng, không dễ dàng gì mới nuôi được cậu ta đến lúc lớn lên lập gia đình, sao có thể nghe lọt tai những lời xúi quẩy này chứ, bèn đen mặt lại không thèm để ý đến ông lão nữa.
Kết quả kết hôn chưa đến một năm, chàng trai đó vì đánh nhau với người ta mà mất mạng, lúc chết còn chưa đến 25 tuổi. Mà nguyên nhân đánh nhau lại chính là vì cô gái kia dan díu với một thanh niên khác trong thôn, nghe nói bọn họ còn ngủ với nhau, cuối cùng hai người đàn ông xảy ra ẩu đả, kết quả một người chết, một người bị kết án chung thân.
Lúc tổ chức tang lễ, ông lão cũng có đến, ông vỗ nhẹ vào quan tài của chàng trai, buồn bã thở dài một hơi.