Tôi quay về chỗ ở, suốt dọc đường đi tôi không giao tiếp với bất cứ ai, để tránh việc "người khác vì đắc tội với tôi mà chết một cách đột ngột.'
Sau khi mở cửa ra tôi cảm thấy cả người có chút choáng váng, tôi bước lùi ra ngoài nhìn biển số nhà mấy lần, đến khi chắc chắn rằng đó là phòng của mình tôi mới bước vào lần nữa. Căn phòng quá sạch sẽ, sàn nhà được lau sáng bóng, tủ bàn đều sạch bong, những bộ quần áo dơ đều đã không cánh mà bay, tôi gãi đầu, không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc này một cô gái đang mặc bộ đồ ngủ của tôi từ trong nhà vệ sinh bước ra, cô ấy nhìn tôi cười: "Anh trở về rồi."
Tôi nói: "Những thứ này...đều là em làm?"
Cô ấy ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Anh có ý tốt cho em ở nhờ, em làm những việc này cũng nên thôi."
Tôi nghĩ đến một vấn đề, liền hỏi: "Em vẫn luôn ở trong nhà, chưa ăn cơm sao?"
Cô gái nói: "Em không đói."
Tôi hỏi: "Cả ngày không ăn gì, em vẫn không đói?"
Cô gái giật mình một chút rồi nói: "Hình như là có hơi đói."
Tôi nói: "Em thay đồ đi, tôi dẫn em đi ăn."
Trong một quầy hàng ngay góc chợ đêm, cô gái mặc áo phông và quần jean của tôi, ăn một bát cháo đậu xanh giá hai đồng và mấy cái bánh bao, tôi hỏi đi hỏi lại nhiều lần, cuối cùng cô ấy cũng nói với tôi tên của cô ấy là Chu Mộ Man, năm nay 23 tuổi, lúc nhỏ bởi vì tình cảm bố con không tốt nên đã bỏ nhà đi, đến làm việc cho một công xưởng vùng ngoại ô xa xôi, hôm qua cãi nhau với bạn làm cùng, tức giận lên nên đã xin nghỉ việc, cô ấy men theo con đường lớn phía trước công xưởng đi một đoạn rất xa, cuối cùng không tìm được đường về, sau đó thì gặp tôi.
Tôi nhìn gương mặt thanh tú nhưng lại có phần non nớt ấy, ngờ vực hỏi: "Em chỉ kém tôi có một tuổi thôi sao?"
Cô ấy cắn ống hút nói: "Em trông nhỏ hơn tuổi."
Dù sao thì, tôi cũng không quan tâm câu chuyện của cô ấy là thật hay giả, tôi vô cùng nghiêm túc nói với cô ấy: "Em không thể ở chỗ tôi được, mặc dù tôi rất muốn giúp em, nhưng mà...tôi sợ em sẽ gặp nguy hiểm, em phải cách xa tôi ra một chút."
Cô gái kinh ngạc mở to mắt, lộ rõ vẻ thất vọng nhìn tôi, hỏi: "Tại sao?"
Tôi cắn răn nói: "Hình như tôi bị ma ám rồi, chỉ trong hôm nay thôi tôi đã tận mắt chứng kiến ba vụ chết người, mà những người chết đó đều có liên quan đến tôi."
Tôi đem chuyện gặp phải hôm nay ấp a ấp úng kể lại, chứng tỏ cho cô ấy biết rằng mọi việc đều vì nghĩ cho sự an toàn của cô ấy, tôi còn nói nếu như cô ấy không có chỗ ở tôi có thể cho cô ấy mượn tiền, bảo cô ấy trước tiên cứ thuê nhà nghỉ ở tạm mấy hôm, cô gái nghe câu chuyện tôi kể gương mặt càng lúc càng thả lỏng, cuối cùng sau khi nghe xong hết vậy mà cô ấy còn bật cười.
Tiêu rồi, nhất định cô ấy cho rằng tôi bị điên rồi.
Tôi đỏ mặt nói: "Không phải tôi nói đùa với em đâu, những chuyện này thật sự quá quỷ dị rồi, lúc nhỏ tôi đã từng gặp qua, có một thầy pháp còn..."
Cô gái đưa tay ra, đan ngón tay vào tay tôi, lúm đồng tiền trên gương mặt ấy thật sự đẹp mê người, sau đó cô ấy nói: "Không sao, em không sợ."
Tôi xin nghỉ dài hạn, ông chủ vậy mà lại đồng ý một cách rất dễ dàng, chắc do công ty trong một ngày đã có đến hai người chết, chuyện công ty bị ma ám rất nhanh đã lan truyền ra khắp đường lớn hẻm nhỏ, ông chủ bị đám phóng viên làm phiền đến đau đầu, không rảnh để ý đến một nhân vật nhỏ như tôi nữa.
Cô gái ấy không ngại nguy hiểm ở bên cạnh tôi, điều này khiến tôi rất cảm động, mấy ngày sau đó, trừ khi có tình huống bắt buộc, còn lại tôi đều ở lì trong nhà không ra khỏi cửa. Tôi cùng cô gái xem phim, nghe nhạc, đặt cơm bên ngoài giao đến tận cửa, khoảng thời gian vừa nhàm chán lại nhàn nhã này cứ thế kéo dài đến tối thứ sáu.
Tối đó ăn cơm xong, tôi gọi điện thoại cho bạn lúc nhỏ của mình, sau khi tốt nghiệp xong cậu ấy vẫn ở lại quê nhà làm một chức vụ trong thôn chúng tôi, tôi hỏi cậu ấy ông thầy pháp lúc xưa hiện giờ còn sống không, cậu ấy ở bên đó rất ồn ào, đáp: "Năm năm trước đã chết rồi, sao thế?"
Tôi nghe đầu dây bên kia có tiếng kèn đồng và tiếng đánh trống rất lớn, bèn hỏi: "Cậu đang ở đâu đấy, ồn như vậy?"
Cậu ấy nói: "Cậu có còn nhớ hàng xóm lúc nhỏ của cậu không, nhà đó bây giờ phát tài rồi, áo gấm về làng, còn quyên góp cho thôn chúng ta rất nhiều tiền, hôm nay ông ấy đang chuẩn bị dời mộ cho con gái."
Tôi có chút ấn tượng, đại khái là năm tôi 7, 8 tuổi gì đó, người đàn ông nhà hàng xóm ấy là một tay nghiện cờ bạc, cả ngày đều lên thị trấn chơi bài, ông ta đem hết tiền mua đồ ăn trong nhà ra để thua bài hết, cuối cùng còn dính vào bọn cho vay nặng lãi, sau đó bị người ta chặt đứt hai ngón tay.
Nhà đó có một cô con gái nhỏ hơn tôi ít tuổi, cô bé trắng trẻo xinh đẹp, hay thích chạy theo sau tôi chơi đùa, sau đó thi thể cô ấy được phát hiện trong một cái đập nước, nghe nói là trượt chân ngã xuống nước rồi chết đuối, lúc người dân trong thôn đem thi thể cô ấy đến trước cửa nhà hàng xóm của tôi, người đàn ông đó vậy mà vẫn còn đang cùng người khác ngồi đánh mạt chược. Nghe tin xong ông ta cũng không có phản ứng gì, lật thêm một thẻ bài nữa mới về nhà, người trong thôn đều mắng ông ta là kẻ vô nhân tính.
Một người như vậy, thế mà cũng có thể phát tài?
Phát Tiểu cứ huyên thuyên kể về tình hình trong thôn cho tôi nghe qua điện thoại, đột nhiên tôi đứng bật dậy, kí ức lúc nhỏ và những chuyện cứ luôn khiến tôi nghi hoặc gần đây bỗng liên kết với nhau, giống như cuộn chỉ quấn quanh quả bóng, cuối cùng tôi cũng nắm được đầu sợi chỉ, tại sao tôi cứ luôn cảm thấy cô gái đó rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra là đã từng gặp ở đâu chứ? Tại sao kể từ khi cô gái đó xuất hiện, cuộc sống của tôi lại xảy ra nhiều điều kì lạ như vậy?
Tôi lớn tiếng cắt ngang lời của Phát Tiểu: "Cậu vừa mới nói nhà đó, tên là gì?"
Phát Tiểu nói: "Là Chu Triều Đình đấy."
Giọng tôi run rẩy: "Không phải hỏi ông ta, con gái ông ta tên là gì?"
Phát Tiểu nói: "Cậu đợi một chút đi, tôi đi xem trên bia mộ đã, tên là Chu...Chu Mộ Man."
Tôi rùng mình, tay cầm điện thoại không ngừng run rẩy, sau đó tôi chầm chậm xoay mặt qua, cô gái có gương mặt trắng như tuyết đang ở sát bên tai tôi mỉm cười quỷ dị.