Chu Triều Đình thường nằm mơ thấy con gái chết thảm, ông ta làm việc thẹn với lòng, cứ luôn cảm thấy linh hồn con gái đeo bám theo mình, rất nhanh đã bán căn nhà đến phía nam làm công. Có lẽ là thật sự gặp thời, Chu Triều Đình ở thành phố S gặp được một ông chủ lớn, ông ta làm tài xế cho ông chủ lớn, sau đó ông chủ lớn này trở thành quan chức cấp cao trong nhà nước, Chu Triều Đình cũng mở được một công ty, bởi vì móc nối với bên trên cho nên chưa đến mấy năm tài sản của ông ta đã lên tới con số trăm triệu, nhưng mỗi đêm ông ta đều không thể ngủ ngon giấc, cho dù đang sống trong một ngôi biệt thự lộng lẫy, rộng lớn, ông ta vẫn luôn cảm thấy có ai đó ở phía sau mình, cảm giác tội lỗi khiến ông ta dần mất kiểm soát, chỉ một ngọn gió khẽ lay động ngọn cỏ cũng làm ông ta sợ đến giật mình hét lớn.
Người giàu luôn có cách riêng của họ, một thuật sĩ giang hồ nói với ông ta rằng muốn thoát khỏi việc bị oan hồn con gái đeo bám có một cách rất đơn giản.
Chu Triều Đình vứt bỏ mặt mũi là giám đốc của một công ty lớn, quỳ gối xuống trước mặt ông thầy pháp đó, nói: "Tiên sinh cứ nói, việc gì tôi cũng chịu làm."
Thuật sĩ giang hồ ấy đặt tách trà trong tay xuống, đỡ Chu Triều Đình dậy: "Giám đốc Chu không cần khách sáo, có lẽ là lệnh ái ở bên dưới cô đơn quá cho nên mới về báo mộng cho ngài hết lần này đến lần khác. Hiện giờ muốn loại bỏ oán niệm của cô ấy, có thể dùng một cách đã được lưu truyền hơn trăm năm."
Chu Triều Đình hỏi: "Là cách gì?"
Thuật sĩ giang hồ đó hít một hơi thật sâu sau đó phun ra hai chữ: "Minh hôn."
Cứ thế, tôi bị kéo vào trong câu chuyện phức tạp này, bởi vì Chu Triều Đình suy nghĩ rất lâu, lúc Tiểu Man còn nhỏ, cô ấy thân thiết với tôi nhất, hơn nữa ông ta cũng hiểu rõ về gia đình tôi, biết được nhà tôi không quyền không thế, cho dù tôi biết được chân tướng cũng khó mà chống lại ông ta.
Tối hôm tôi gặp Tiểu Man chính là hôm ông thầy kia làm pháp sự, oan hồn của Tiểu Man xuất hiện bên cạnh tôi dưới tác dụng của buổi làm phép đó, Tiểu Man cảm thấy tôi đã là chồng của cô ấy, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi, đêm đó còn cố ý cởi hết quần áo đứng trước mặt tôi, cô ấy vốn không phải muốn dụ dỗ tôi, mà là "chủ động" với tư cách một người vợ đã được vào cửa đàng hoàng.
Nghe đến đây tôi đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ cảm thấy những chuyện kì lạ xảy ra trước đây đều có thể lý giải cả rồi, tôi hỏi Tiểu Man: "Cho nên, em vẫn luôn đi theo bên cạnh anh, sau đó giết chết những người đã bắt nạt anh?"
Tiểu Man trầm mặc một lúc, sau đó mới chầm chậm ngẩng đầu: "Anh Lưu Khê, những người đó không phải em giết, là anh giết."
"Sao có thể chứ?" Tôi gần như nhảy dựng lên, giọng nói bởi vì kích động mà có chút run rẩy.
"Thật đấy, minh hôn là một loại nghi lễ rất đáng sợ, sau khi lễ thành, anh không còn là một "con người" nữa, mà sẽ tồn tại ở dạng nửa người nửa ma, trên người anh mang theo oán khí chỉ hồn ma mới có, khi anh oán hận một người, những oán khí đó có thể âm thầm giết người."
"Nửa người nửa ma?" Rốt cuộc tôi cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, tôi ngồi trên sàn nhà, hai chân mềm nhũn: "Ý của em là, anh không còn sống được bao lâu nữa?"
Tiểu Man nhìn tôi dịu dàng, nói: "Không đâu, em sẽ không để anh có chuyện gì đâu."
Cô ấy vừa nói xong câu này, cửa lớn "rầm" một tiếng bị đá tung ra, mấy người đàn ông xăm trổ bước vào, người cuối cùng đi vào là một người đàn ông trung niên, ông ta để râu dê, trên tay cầm một thanh kiếm bằng gỗ đào, vật đó hoàn toàn không giống với đồ trong hộp đen của "chuyên gia bắt ma" kia, trên kiếm còn có một thứ ánh sáng màu bạc rất quỷ dị, tôi vừa định hỏi bọn họ muốn làm gì thì một tên to lớn đã cho tôi một nắm đấm, kế đó một âm thanh mờ ảo xuất hiện bên tai tôi, rất nhanh tôi đã ngất đi.
Tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy mình đang ở trong một nhà kho đổ nát, hai tay bị trói sau lưng, tên đàn ông để râu dê kia ngồi đối diện với tôi, ông ta thấy tôi tỉnh lại, liền nhìn tôi cười cười.
Dưới ánh sáng mờ ảo, nụ cười của ông ta vừa gian xảo vừa xấu xí.
Tôi hỏi: "Ông là ai, các người muốn làm gì?"
Người đàn ông đó điềm tĩnh nói với tôi: "Không cần căng thẳng, tiểu thư nhà họ Chu ở cùng cậu lâu như vậy, chắc hẳn cậu đã biết rõ mọi chuyện rồi. Thật ra minh hôn cũng không đáng sợ như cậu nghĩ đâu, hai người đôi bên em tình anh nguyện, chỉ là dù sao thì người ma cũng có khác biệt, tôi đây là muốn thành toàn đoạn nhân duyên này cho hai người, cậu nên cảm ơn tôi mới đúng."
Ông ta mặc bộ quần áo rất quái đản, bên ống tay áo thêu hoa văn kì lạ, giống như con rắn đang quấn lấy một cái đầu lâu, tôi nhớ lúc nhỏ đã từng nhìn thấy một cái tương tự.
Lúc đó trong thôn rất khép kín, một hôm có hai bố con nọ đến cổng thôn chúng tôi, bọn họ tự xưng là người làm xiếc, người trong thôn rất thích xem náo nhiệt, họ nhanh chóng đến tụ tập xung quanh hai bố con kia, bọn họ thấy rất nhiều người tới liền bắt đầu biểu diễn, mở đầu là màn diễn nuốt lửa, đem châm lửa vào một thanh gỗ đã tẩm đầy dầu hoả, người đàn ông đem cây gậy đến trước mặt mọi người, hít một hơi thật sâu, lửa liền chui vào trong miệng ông ấy, chẳng mấy chốc ngọn lửa trên thanh gỗ đã vụt tắt. Lúc này, người đàn ông hướng về đống cỏ khô cách đó không xa há miệng phun ra một ngọn lửa lớn, ngọn lửa nhanh chóng lan vào trong đống cỏ khô, khiến chúng chớp mắt liền cháy thành tro.
Sau đó lại biểu diễn chặt tay, người đàn ông nhờ một người khác đi tìm giúp ông ta con dao làm bếp rồi tự đặt tay của mình lên trên bàn, kế đó ông ta dùng dây thừng siết chặt tay lại, siết đến tay chuyển thành màu tím bầm, cuối cùng ông ta dùng tay kia vung dao xuống, cánh tay bị trói cứ thế đứt lìa ra, người trong thôn chứng kiến cảnh này đều sợ đến mất hồn, thế nhưng người diễn xiếc kia lại rất bình tĩnh, ông ta đem cánh tay bị đứt gắn trở lại vào cơ thể, cúi chào khán giả, sau đó nghiến răng ấn cánh tay vào lại chỗ vết thương, chưa tới một phút, cánh tay của ông ta quả thật đã liền lại như cũ.
Màn biểu diễn cuối cùng lại đáng sợ đến mức vừa nghe rợn cả người, người đàn ông đó lấy từ trong cái chum ra một con rắn đen, bảo con trai mình ngồi lên ghế, đứa nhỏ đó cũng trạc tuổi tôi, cậu ta rụt rè ngồi lên xong, người đàn ông liền lấy tay bóp cổ đứa nhỏ, mặt đứa nhỏ đó đỏ dần lên, miệng há to ra, ông ta đem con rắn đen nhét vào cổ họng của cậu ấy. Đứa nhỏ vô cùng đau đớn, tay chân không ngừng vung loạn xạ, con rắn đó vẫn còn sống, cái đuôi của nó ngoe nguẩy bên miệng đứa nhỏ, người đàn ông bình tĩnh nhét toàn bộ con rắn vào trong, cuối cùng đứa nhỏ hai mắt trợn trắng, ngã từ trên ghế xuống, nằm thẳng đờ trên mặt đất.
Khoảnh khắc đó, đám đông đang ồn ào bỗng chốc chìm vào im lặng, những người phụ nữ không nhìn nổi nữa, bọn con nít có đứa còn oà khóc.
Qua mấy phút, người đàn ông ôm đứa nhỏ kia lên, đưa ngón tay chọc vào lỗ tai cậu ấy, đứa nhỏ vẫn không nhúc nhích, chẳng biết còn sống hay đã chết, nhưng điều kì lạ đã xuất hiện, con rắn đó vậy mà lại nằm trong tai của đứa nhỏ, người đàn ông nắm lấy đuôi của nó, lôi ra khỏi lỗ tai cậu ấy. Mãi đến khi con rắn bị ném xuống đất, đứa nhỏ cuối cùng mới mở mắt ra, mặt của cậu ấy trắng bệch, không ngừng thở hồng hộc.
Sau đó người đàn ông nói với những người dân trong thôn rằng cha con hai người họ từ trong núi chạy nạn ra đây, hành tẩu giang hồ chỉ dựa vào chút tay nghề này thôi, bọn họ đến thôn của chúng tôi chỉ muốn kiếm miếng ăn, hi vọng mọi người có tiền cho tiền, không có tiền có thể cho thức ăn cũng được, nói xong liền bảo đứa nhỏ bưng một cái khay đến trước mặt mọi người, lúc đó mọi người đều không giàu có gì, đứa nhỏ đi một vòng cũng chỉ nhận được có mấy đồng, khi đứa nhỏ đó đi đến trước mặt tôi, tôi nhìn thấy trên ống tay áo của cậu ta có hình hoa văn rất kì lạ, tôi nhịn không được lại nhìn thêm mấy cái nữa, đứa nhỏ đó nhe hàm răng trắng ra cười với tôi, sau đó bưng cái khay đi mất.
Tên đàn ông để râu dê ho khan mấy tiếng, kéo tôi trở về với thực tại, ông ta nói: "Thật ra cậu cũng chả thiệt thòi gì, cưới được một người đẹp như hoa như ngọc, lại còn được giám đốc Chu bồi thường cho một số tiền lớn, sau này không phải lo tìm kế sinh nhai, sao không chịu vui vẻ nhận lời chứ?"
Tôi chửi ầm lên: "Ông nội ông, ông nhìn tôi giống tên ngốc lắm sao? Chuyện này tốt như vậy sao ông không tự tìm cho bản thân một cô vợ ma luôn đi?"
Trong mắt của tên râu dê lấp loé ánh nhìn lạnh lẽo, ông ta sa sầm nét mặt nói: "Anh bạn nhỏ, nếu như cậu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tôi cũng có cách xử lý cậu."
Ông ta đứng dậy, lấy từ sau lưng ra một cây kiếm bằng gỗ đào, tôi hoảng hốt nói: "Ông ông ông muốn làm gì vậy?"
Ông ta nói: "Để tôi khoét tim của cậu ra, rồi đem thi thể cậu chôn cùng một chỗ với cô Chu, oán niệm của cô ấy sẽ được dập tắt, sau này cũng sẽ không đến làm phiền ông chủ Chu nữa."
Tôi hét lớn: "Làm đi, ông giết người diệt khẩu, không sợ cảnh sát điều tra đến sao, không sợ..."
Tên râu dê hoàn toàn phớt lờ trước tiếng gào thét của tôi, ông ta chầm chậm đi đến trước mặt tôi, ngay lúc chuẩn bị ra tay, nhà kho bỗng loé lên một tia sáng mờ ảo, kế đó một tiếng nồ ầm vang lên, cả nhà kho chớp mắt chìm vào bóng tối.