Tối hôm đó, cô gái xa lạ ấy đã đến sống trong nhà tôi, không phải tôi có mưu đồ xấu gì đâu mà là tôi cũng hết cách.
Sau khi người tài xế trung niên đưa tôi về đến nơi, tôi đưa ông ấy 100 tệ xem như phí cảm ơn rồi bước xuống xe, nào ngờ cô gái đó cũng bước xuống theo tôi, tôi hỏi cô ấy: "Em theo tôi làm gì?"
Giọng của cô ấy rất nhẹ: "Em không có nơi nào để đi."
Tôi có chút kinh ngạc, lúc đó đã gần bốn giờ sáng, tôi buồn ngủ đến nỗi cứ ngáp liên tục, chỉ muốn nhanh lên giường ngủ, bèn nói: "Em gọi điện cho bạn mình đi."
Cô ấy tiu nghỉu lắc đầu nói: "Em không có bạn."
Đã nói đến vậy rồi, tôi chỉ có thể dẫn cô ấy vào căn phòng trọ của mình, trong phòng rất bừa bộn, khắp nơi đều là quần áo bẩn và chai nước uống, tôi có chút xấu hổ, đã lớn đến như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở riêng với một cô gái, vì không muốn để lại ấn tượng trong lòng cô ấy rằng tôi là một kẻ lôi thôi lếch thếch nên vừa mở cửa xong tôi liền chạy như bay vào dọn dẹp hết một lượt, cô gái đó cũng không hề có biểu cảm ghét bỏ gì, khoé môi hơi nhếch lên nhìn tôi chạy tới chạy lui. Tôi thay ga giường sạch sẽ rồi nói với cô ấy: "Tối nay em ngủ ở đây đi, tôi ra ngoài sofa ngủ."
Cô gái liếc nhìn chiếc sofa rách nát đó, hỏi: "Chỗ đó có thể ngủ được sao?"
"Không sao, tôi thường ngủ ngoài đó, buổi tối tôi thích xem đá banh, mấy lần xem xong đều ngủ quên ở trên đó."
Cô gái nhìn tôi cười, ngoan ngoãn lên giường ngủ.
Không biết tại sao, tôi cứ luôn cảm thấy dáng vẻ của cô ấy rất quen thuộc, giống như là đã từng gặp ở đâu đó rồi, suốt chặng đường quay về tôi cứ luôn suy nghĩ, từ bạn học cấp 3 đến đồng nghiệp trong công ty, các đáp án lần lượt hiện ra đều bị tôi bác bỏ.
Tôi chỉ vào nhà vệ sinh nói: "Em đi tắm rồi ngủ đi, ngày mai tôi còn phải dậy sớm đi làm, tôi ngủ trước đây."
Nói xong tôi ra khỏi phòng nằm lên sofa, cảm thấy mệt mỏi như thuỷ triều dâng lên vậy, chưa đến một phút tôi đã chìm sâu vào giấc ngủ. Không biết đã qua bao lâu, tôi nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy có người đang đứng trước mặt mình, tôi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy cô gái đó khoả thân đứng đối diện với tôi, gương mặt cô ấy mang một vẻ e thẹn của thiếu nữ, cơ thể rất đẹp, nước da trắng nõn, chân thon dài, phần bụng không có một ngấn mỡ thừa nào.
Với tư cách là một xử nam chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, tôi bị choáng ngợp trước tình cảnh trước mặt, miệng lắp bắp nói: "Em em em làm gì vậy?"
Lúc đầu cô gái đó có chút ngượng ngùng, nhưng lại bị vẻ hốt hoảng của tôi chọc cho bật cười, cô ấy nói: "Em không có quần áo để thay."
Tôi bật dậy đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ thường mặc, tôi quay đầu đưa bộ đồ ngủ cho cô ấy, cô ấy nhẹ nhàng cầm lấy, sau đó tiếng sột soạt vang lên, cô ấy mặc quần áo xong, kéo tay tôi nói: "Có thể mở mắt ra rồi, đồ ngốc."
Ngày hôm sau, một việc vượt quá tầm hiểu biết của con người đã xảy ra với tôi, tôi buộc phải sắp xếp lại tâm trạng của mình mới có thể kể lại nó một cách khách quan được.
Bởi vì ngủ quên mất nên tôi phải vội vàng chạy tới công ty, kết quả vừa đến dưới toà nhà công ty tôi đã chứng kiến một vụ tai nạn, chiếc taxi bị xe chở hàng lớn tông phải, tài xế chết rất thảm, đầu giống như một quả dưa hấu nát bét bị vứt bên cạnh thùng rác, cả người không còn chỗ nào lành lặn, một số người đi ngang qua còn chụp ảnh lại. Tôi không có thói quen xem náo nhiệt, lúc đang chuẩn bị lách người đi qua hiện trường tai nạn, tôi thoáng nhìn thấy biển số xe của chiếc taxi đó, thế rồi tôi bất chợt rùng mình.
Chiếc taxi ấy chính là chiếc xe đêm qua đưa tôi đến vùng ngoại ô.
Tôi đánh bạo tiến lại gần, nhìn thấy bộ râu quai nón trên mặt thi thể đó, xong đời, chính là tên tài xế vô lương tâm hôm qua.
Tôi thầm cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ thấy rằng thiên đạo luân hồi, kẻ xấu sẽ gặp báo ứng.
Tôi chạy nhanh lên lầu, vào đến văn phòng nhìn thấy quản lý sắc mặt khó chịu đang đứng ở ngay cửa, tôi vội nói lời xin lỗi: "Xin lỗi quản lý Hoàng, đêm qua tăng ca muộn quá, sáng nay tôi dậy hơi trễ một chút."
Người đàn ông mập mạp đó có chút giận dữ nói với tôi: "Đây không phải là lý do, công ty đã đặt ra quy định thì nhất định phải tuân thủ, nếu như ai nấy cũng giống như cậu vậy thì công ty còn hoạt động được không?"
Tôi cúi đầu vâng dạ, năn nỉ: "Không có lần sau, không có lần sau."
Tên quản lý hừ lạnh một tiếng, nói: "Trừ 500 tiền lương, nếu như lần tới còn tái phạm vậy thì cậu trực tiếp cút luôn đi."
Nói xong, ông ta mang bộ dạng đắc ý của kẻ tiểu nhân, hất tóc bước đến bắt chuyện với cô gái ăn mặc quyến rũ ở quầy lễ tân, tôi tức đến mức nghiến răng, tiền lương mỗi ngày đi làm của tôi còn chưa đến 200 tệ, tên này cố ý chỉnh tôi đây mà.
Đến trưa, tên quản lý mập mạp và cô gái lẳng lơ ở quầy lễ tân khoác vai nhau xuống lầu ăn cơm, lúc xuống lầu ông ta còn sờ mông cô gái đó một cái.
Chính ngay lúc này một sự cố bất ngờ đã xảy ra, tên mập đó bước hụt chân, mất thăng bằng ngã từ trên cầu thang xuống, cô gái kia cũng bị ông ta kéo ngã theo, ngã đến chân cầu thang, cô gái ở quầy lễ tân liền đứng dậy chửi bới.
Tiếp đó, cô ấy đột nhiên hét lên một tiếng kinh hoàng, chúng tôi nghe thấy âm thanh đó, toàn bộ đều chạy xuống và rồi phải chứng kiến một cảnh tượng vô cùng hãi hùng.
Cổ họng của tên quản lý mập kia bị một cây bút bi đâm thủng, máu trên cổ hắn như cái vòi phun nước, sàn nhà rất nhanh đã bị nhuốm đầy máu đỏ, cơ thể của ông ta không ngừng co giật, hai chân đạp tới đạp lui, người trong công ty vội vàng gọi xe cứu thương, còn chưa kịp nói rõ tình hình, tên quản lý đã ngừng giẫy giụa, hai mắt trợn trừng, con ngươi như sắp rơi ra đến nơi vậy, tắt thở rồi.
Cô gái ở quầy lễ tân kia đã sợ đến mức mất tỉnh táo, giọng nói run rẩy không ngừng giải thích: "Cây bút đó tôi vẫn luôn để nó ở trên bàn, tôi không có mang theo, không có mang theo..."
Văn phòng bỗng chốc trở nên náo loạn, cả người tôi toát mồ hôi lạnh.
Một ngày gặp phải hai vụ tai nạn chết người, người chết đều từng là những kẻ đã đắc tội với mình, thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Mãi đến lúc tan làm, tim tôi vẫn còn đập loạn xạ, một người đồng nghiệp vỗ mạnh lên vai tôi khiến tôi suýt chút nữa hét lên. Đồng nghiệp đó là con của một gia đình giàu có, ỷ ba mình quen biết với ông chủ công ty, cứ luôn ra oai với mọi người, thường bày trò chơi khăm tôi.
Anh ta nhìn thấy dáng vẻ của tôi thì rất đắc ý, cho rằng bản thân đã doạ được tôi, bèn nói: "Nghĩ gì đấy? Giống như kẻ mất hồn vậy?"
Tôi nói: "Không...không có gì."
Anh ta đưa cho tôi một chai coca: "Cậu nói xem lão Hoàng chết rồi, công ty sẽ đưa ai lên làm quản lý?"
Tôi hoàn toàn không hề nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy cổ họng khô rát nên tôi vặn nắp chai coca ra, vừa uống một ngụm tôi đã lập tức phun ra ngay, nước trong chai vậy mà lại bị đổi thành giấm. Người đồng nghiệp thấy vậy thì bật cười ha ha, còn vỗ đùi mắng tôi là tên ngốc, trong lòng tôi dâng lên một dự cảm chẳng lành, tôi nói với anh ta: "Anh Tần, lúc tan ca cẩn thận chút."
Tôi có ý tốt nhắc nhở, nhưng anh ta lại xem câu nói của tôi như một lời đe doạ, anh ta vỗ đầu tôi một cái thật mạnh rồi mắng: "Mày, con mẹ nó đang nói chuyện với ai vậy hả? Cái gì mà cẩn thận một chút?"
Còn chưa đợi đến khi tan ca, đứa con trai nhà giàu họ Tần đó đã xảy ra chuyện.
Lúc anh ta đi vệ sinh thì bị trượt chân, đầu đập vào bồn cầu, máu chảy thành một vũng lớn, lúc đồng nghiệp phát hiện ra tim anh ta đã ngừng đập rồi, mặt còn vùi trong bồn cầu, chết vô cùng khó coi.
Trong lòng tôi không còn hoài nghi gì nữa, tôi con mẹ nó lại bị ma ám lần nữa rồi.