Chương 48: Không nên tin lời nam nhân hứa một đời một kiếp chỉ yêu mình nàng
Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống
Nghiên Cứu Trọng Tài24-11-2024 13:01:42
Lặp đi lặp lại nhiều lần bị ngăn cản, Hứa phu nhân cũng biết Khổng gia làm điều khuất tất, bà đáp: "Ta và phu quân có chuyện cấp bách, thời gian eo hẹp, chỉ đi ngang qua ghé thăm muội muội, thăm xong sẽ đi. Ngày mai có rảnh sẽ đến bái phỏng quý phủ đàng hoàng."
Khổng phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười: "Nếu thời gian đã eo hẹp, vậy không trì hoãn hai vị nữa."
"Các vị cứ làm chuyện của mình trước đi, người ở đây còn có thể chạy được sao?"
"Ngày mai ta lại dẫn theo con trai tới bái kiến hai vị được không?"
Đương nhiên không được.
Hôm nay rút dây động rừng, ngày mai còn có thể nhìn thấy chân tướng sao?
Thấy vậy Trung thư lệnh cũng không nhiều lời, trực tiếp xông vào.
Khổng phu nhân kinh hoảng thất sắc,"Các ngươi muốn làm gì! Người đâu, cản bọn họ lại!"
Mười mấy gia đinh xung quanh bao vây bọn họ, mỗi người đều là thanh niên trai tráng.
Xét cho cùng cũng đang ở phủ của người khác, bọn họ lại chỉ dẫn theo mấy người, vốn đánh không lại.
Hứa phu nhân bất an kéo tay Trung thư lệnh,"Phu quân, quá nhiều người, ngày khác chúng ta lại đến đi."
Mặc dù qua hôm nay sẽ bị thiêu hủy chứng cứ, nhưng ít nhất bảo đảm người vẫn an toàn.
Trung thư lệnh nhìn thoáng qua đám tôi tớ mình dẫn đến, lạnh lùng quát: "Ra tay đi."
Tình thế nháy mắt xoay ngược, Khổng gia không nghĩ tới, vài tên tôi tớ kia, ai cũng là người biết võ.
Chờ hoàn hồn, người cản đường đã người ngã ngựa đổ.
Ai muốn chen lên đều bị đá một cước nát đầu gối.
Không lâu sau, toán người Khổng gia mất năng lực hành động.
Trung thư lệnh kéo tay phu nhân chạy đến viện của muội muội.
"Đuổi theo!"
Mấy gia đinh nghe Khổng phu nhân nói đuổi theo, ai ấy đều chần chừ thả chậm bước chân.
Nói thừa, đuổi theo lỡ bị đánh thì sao?...
Hứa Hân Xu bị trói trên giường, mép giường, màn giường và nóc giường đều dán đầy bùa chú.
Trong phòng cửa lớn cửa bé đều bị phong bế, tầng tầng ván gỗ, rèm vải che đậy.
Dù là ban ngày cũng không thể lọt một tia sáng.
Nàng đã chẳng phân biệt được ngày hay đêm, dù sao cũng đều tối thui như nhau.
Nàng chỉ có thể dựa vào số lần thị nữ đưa cơm nhớ kỹ ngày tháng.
Ngay đến cơm cũng trộn lẫn nước bùa chua lòm.
Nhưng nàng vẫn phải ăn, dù biết ăn xong sẽ đau bụng khó chịu.
Bởi vì đây là thứ duy nhất giúp nàng duy trì sự sống.
Thời gian qua lâu rồi, nàng dần mơ hồ không rõ.
Mẹ chồng nói nàng là hung thần, khắc chồng khắc con, phải nhốt ở trong phòng để tiêu trừ sát khí.
Hứa Hân Xu sắp điên rồi, không thấy ánh sáng, cũng không thể nói chuyện với ai.
Nàng chỉ có thể một mình ở trong phòng lầm bầm lầu bầu.
Hạ nhân nghe thấy nàng tự nói chuyện với mình, âm thầm rỉ tai nhau.
Phu nhân quả nhiên anh minh, đại thiếu phu nhân thật sự bị yêu ma bám vào người, một mình ở trong phòng không biết nói gì với ai.
Hứa Hân Xu không còn gì để cãi, oan này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa hết.
Nàng muốn nói không phải, nàng bị nhốt mới thế chứ không bị yêu tà bám vào người.
Nhưng ai sẽ tin nàng?
Hết đường chối cãi, muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do.
Nàng rất nhớ nhà, rất nhớ huynh trưởng.
Nếu cho nàng một cơ hội chọn lại, nàng nhất định sẽ không tin miệng nam nhân nói sẽ một đời một kiếp yêu quý nàng.
Cũng sẽ không nghe lời tẩu tẩu khuyên bảo, ngốc nghếch tin rằng gả cho nhà có gia thế thấp hơn sẽ hạnh phúc cả đời.
Liệu có ai tới cứu nàng không!
Đúng lúc này cửa mở, ánh sáng chói mắt lần nữa tiến vào, khả năng là thị nữ đưa cơm đi.
Hứa Hân Xu nhắm mắt, giảm bớt chua xót do tròng mắt chịu kích thích đột ngột.
Sau đó nàng lại nghĩ, nếu không mở mắt, nàng sẽ mất đi chút ánh sáng khó khăn lắm mới có được này.
"Xu Nhi." Thấy bóng người mơ hồ đứng ngược sáng, Hứa Hân Xu tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Sao lại là huynh trưởng, nàng bị nhốt đến điên rồi ư?
Hứa Hân Xu chết lặng nghĩ.
Mãi cho đến khi bàn tay to quen thuộc dừng trên mái tóc rối tung của nàng, nàng mới như người trong mộng tỉnh lại. ...