Chương 47: Nhị thiếu phu nhân Khổng gia vươn tay lúc nước sôi lửa bỏng

Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống

Nghiên Cứu Trọng Tài 24-11-2024 13:01:38

"Ồ, vậy sao." Quản sự cũng không mấy để ý. Nhà bọn họ chính là nhà mẹ đẻ của Hiền phi, người tới nịnh bợ nhiều vô số kể. Hơn nữa nhà bọn họ còn kết thông gia với nhà Trung thư lệnh! Có tầng quan hệ này, người đến nịnh bợ Trung thư lệnh không được đều sẽ rẽ ngang tới nhà bọn họ chèo kéo. Khổng gia bọn họ kiếm được không ít thứ tốt, quà nhận mỏi tay. Quản sự buông tai người gác cổng, phất phất tay xua đuổi: "Bảo người để lễ lại rồi đi đi." Lúc này nhị thiếu phu nhân đi đến hỏi: "Là ai vậy?" "Hồi bẩm nhị thiếu phu nhân, là huynh tẩu của đại thiếu phu nhân." Nhị thiếu phu nhân: "?!!!" Quản sự: "?!!!" "Người đang ở đâu? Ngươi có mời vào vào uống trà không?" Người gác cổng ngơ ngác hồi: "Không ạ, vẫn đang đứng chờ ngoài cửa đấy!" Quản sự và nhị thiếu phu nhân: "!!!!!!"... Trung thư lệnh ở ngoài cửa chờ đến mất kiên nhẫn, càng thêm sốt ruột lo lắng cho muội muội. Chỉ thấy từ xa vọng lại tiếng mắng của một phụ nhân: "Trung thư lệnh đại nhân tới ngươi lại dám nhốt người ngoài cửa, lương tháng này ngươi đừng mơ nhận nữa!" Nhị thiếu phu nhân Khổng gia bước nhanh tới, bởi vì đi quá vội, cây trâm trên đầu lệch sang một bên. Nàng vừa khép nép xin lỗi vừa mời bọn họ vào nhà: "Thật ngại quá, hạ nhân không hiểu quy củ, làm chậm trễ việc tiếp đón hai vị, ta thay phụ mẫu nhận lỗi với hai vị." "Hai vị đột nhiên tới chơi không biết có chuyện gì? Chúng ta tới chính sảnh nói chuyện đi." Hứa phu nhân vừa đi vừa nói: "Làm phiền rồi, chúng ta tới thăm tiểu muội, phu quân ta nhận được... ?" Trung thư lệnh vội kéo phu nhân nhà mình, chen miệng tiếp lời: "Hôm nay ta đi ngang qua quý phủ, thuận đường ghé thăm tiểu muội, xin hỏi nhị thiếu phu nhân, tiểu muội đang ở đâu?" "Chuyện này..." Nhị thiếu phu nhân do dự. "Đại tẩu hôm nay ra ngoài không ở nhà, ta cũng không biết tẩu ấy ở đâu." Lúc nói lời này, nàng cúi đầu không dám nhìn bọn họ, rõ ràng đang chột dạ. Cho nên Trung thư lệnh không tin, thân là người lăn lộn quan trường đã lâu, bò lên được vị trí cao như ngày hôm nay, khí thế quanh người ông lập tức thay đổi: "Ta hỏi lại một câu, muội muội của ta ở đâu?" Hứa phu nhân cuối cùng cũng nhận ra chuyện có chút không thích hợp, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì rồi? Khổng gia có cái gan này sao? Nhị thiếu phu nhân kinh hoảng đáp: "Ta sẽ không nói đại tẩu bị nhốt ở trong phòng của mình đâu, ngài đừng xông vào!" Trung thư lệnh: "..." Cảm ơn đã nhắc nhở. Đoạn, ông kéo phu nhân nhà mình, dẫn theo bốn năm tôi tớ, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi đến căn viện mà muội muội nhà mình ở. Nhị thiếu phu nhân và hai tỳ nữ của nàng làm sao cản được, đã vậy còn bị đẩy ngã trên đất. Đám người đi rồi, nàng mới phủi tay, được hai nha hoàn đỡ dậy. Vẻ mặt nữ nhân lập tức trở nên bình thản như không, làm gì còn chút hoảng loạn nào. Dù sao nàng giấu cũng đã giấu, cản cũng đã cản, tóm lại chuyện vỡ lở không thể đổ tội lên đầu nàng. Nói thật, nhìn thấy thảm trạng của đại tẩu, đều là nàng dâu Khổng gia, nàng sao lại không thấy môi hở răng lạnh. Có thể giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Đúng lúc này một tiếng hét chói tai, đâm thủng màng nhĩ nàng truyền đến: "Các ngươi đều mù sao? Còn không nhanh cản bọn họ lại!" Đám gia đinh như ong vỡ tổ, ùa lên cản người. Toán người Trung thư lệnh bị bao vây. Ông xoay người: "Khổng phu nhân, bà đang làm gì vậy?" Khổng phu nhân tiến lên trước, đầu tiên là hung hăng dí trán nhị thiếu phu nhân một cái: "Đồ vô dụng!" Nhị thiếu phu nhân bị dí cho ngã ngửa ra sau, thân thể lảo đảo suýt ngã lần hai, chỉ đành cúi đầu không dám hé răng nửa lời. Thoáng hết giận, Khổng phu nhân đổi mặt xum xoe, cười nịnh hót với phu phụ Trung thư lệnh: "Hứa đại nhân, Hứa phu nhân. Đứa con dâu thứ hai nhà ta không hiểu chuyện, không biết dẫn hai vị đến chính sảnh tiếp đón, để hai vị lạc đường tới đây." "Ở đâu có cái thói chủ nhân không ở nhà, khách đến tự tiện đi lại, hai vị nói có phải không?"