Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống
Nghiên Cứu Trọng Tài24-11-2024 13:01:07
"Lúc trước là chàng nói sẽ không có trưởng tử trưởng nữ được sinh ra từ trong bụng thiếp thất, là chàng phạm sai lầm trước!"
Bình thường nói xong câu này, bà ta có khắt khe với mẹ con Quế di nương thế nào cũng đều được Lôi Ninh thông cảm.
Nhưng lần này thì khác, ông hỏi: "Cho nên ngươi muốn ta phải chết sao?"
Lôi phu nhân cứng người.
"Tướng... Tướng quân đang nói gì vậy? Thiếp thân sao lại nghe không hiểu."
"Thật không hiểu, hay giả vờ không hiểu? Chúng ta làm phu thê sáu năm, ta nằm mơ cũng không nghĩ tới người bên gối lại muốn ta chết!"
Ông siết chặt góc bàn, đè nén kích động và lửa giận.
Lôi phu nhân kinh hoảng tái mặt nhưng vẫn cố giảo biện: "Tướng quân! Không có bằng chứng, vì sao chàng lại vu oan cho thiếp thân như vậy?"
Vừa thấy là biết, trong lòng nàng ta vẫn ôm tâm lý ăn may, cho rằng ông chỉ thử mình.
Vậy được, cứ để nàng ta chết được rõ ràng, minh bạch.
"Ngươi biết rõ ta thân là võ tướng, điều tối kỵ nhất là mua chuộc lòng người, vậy mà ngươi đã làm những gì? Ngươi xúi giục ta tự trợ cấp cho huynh đệ trong quân."
"Ngươi biết rõ bệ hạ kiêng kị kết bè kết cánh, nhưng vẫn dùng danh nghĩa của ta mượn sức cấp dưới."
"Ngươi thậm chí còn giả tạo chứng cứ mưu phản, giấu vào trong thư phòng của ta."
"Mưu phản sẽ có kết cục gì? Lăng trì xử tử, tru di cửu tộc."
"Nhà các ngươi bị Lỗ Vương lừa rồi, nếu thật sự có ngày đó, gã sẽ vì bảo vệ các ngươi mà bại lộ chính mình ư?"
Sắc mặt Lôi phu nhân tái dần theo từng câu từng chữ ông nói.
Mãi đến câu cuối cùng, bà ta bùng nổ:
"Ngươi thì biết cái gì?"
"Ngươi đã đồng ý để trưởng tử trưởng nữ do ta sinh, chờ đến lúc Lôi Niệm Nhi ra đời ta đã biết, ngươi không phải người cho ta dựa vào."
"Hứa hẹn của ngươi, đều sẽ thay đổi theo tình cảm và lợi ích của ngươi!"
"Sao ngươi biết Lỗ Vương sẽ không cứu chúng ta? Cùng lắm chỉ là phỏng đoán của ngươi mà thôi."
"Mẫu thân ta nói đúng, chỉ cần a gia của ta có thể thăng quan, đến lúc đó ta muốn dạng hôn phu nào mà chẳng được?"
Lôi Ninh đỡ trán, trong lòng tràn ngập thất vọng.
"Cho nên ngươi không tiếc giúp đỡ phản tặc, dồn ta vào chỗ chết?"
Ông vỗ tay sai người bưng lên một ly rượu độc.
"Nể tình phu thê, ta cầu xin bệ hạ miễn cho ngươi khỏi chém đầu, đổi sang một cách chết toàn thây."
Lôi phu nhân chết sững tại chỗ, bà ta đã nghĩ tới mình sẽ bị hưu thê, nhưng không nghĩ tới sẽ chết.
"Cái... Cái gì?"
"Tội phản loạn mà ngươi mắc phải, ngươi tưởng chỉ như tranh giành tình cảm chốn hậu trạch thôi sao?"
Lần này đến phiên Lôi phu nhân luống cuống, thất thố nắm lấy vạt áo Lôi Ninh, đau khổ cầu xin: "Tướng quân! Tướng quân thiếp sai rồi, thiếp thật sự biết sai rồi."
"Sau này thiếp nhất định sẽ thay đổi triệt để, thiếp không muốn gì hết, thiếp chỉ cầu nửa đời sau được tiến vào Phật đường sám hối."
Đáng tiếc, Lôi Ninh nhìn thấy nàng ta lệ rơi đầy mặt không hề cảm thấy đáng thương đáng yêu, chỉ thấy đáng ghét.
"Tiến vào Phật đường? Ngươi nghĩ cũng đẹp nhỉ? Mưu phản sẽ khiến gia quyến cả tộc phải tử hình, không thì cũng lưu đày nơi khổ hàn."
"Ngươi biết không? Nếu không phải bệ hạ tin tưởng ta, cho ta cơ hội lấy công chuộc tội. Thịt trên người ta đã bị róc xuống, loạn đao xẻo chết rồi."
"Mà sau khi ta chết, Niệm Nhi, Nam Nhi đều sẽ bị sung công làm quân kỹ."
Càng nói càng hận, Lôi Ninh trực tiếp ra lệnh cho người hầu bên cạnh: "Làm đi!"
Mặc Lôi phu nhân giãy giụa thế nào cũng chỉ có thể bị bóp miệng rót rượu độc.
Thân thể run rẩy quằn quại trên đất, phun ra một búng máu tươi, kết thúc sinh mệnh.
Không ai chú ý tới, phía sau khe hở bình phong lộ ra một đôi mắt đỏ như máu.
Lôi Nam Nhi bịt kín miệng mình, không phát ra một chút âm thanh.