Chương 37: Vai ác ngỏm vì nói nhiều có biết không?

Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống

Nghiên Cứu Trọng Tài 24-11-2024 13:01:00

"Không nghĩ tới ta dốc hết sức lực, từng bước trù tính, cuối cùng vẫn bại bởi lòng ghen ghét của một nữ nhân." "Rượu kia là ngươi bỏ thuốc đi? Tửu lượng của bổn vương là ngàn chén không say, sao có thể nói năng xằng bậy chỉ vì chút rượu này." Hoàng đế không trả lời vấn đề nhàm chán của gã, ngược lại cho Lỗ Vương một kích trí mạng: "Ngoài việc Lệ phi, phu nhân Kim Ngô Vệ tướng quân cũng là người của ngươi nhỉ?" Lỗ Vương đột nhiên ngẩng đầu, không tin hoàng đế đào ra lộ tuyến gã chôn giấu sâu nhất. "Rất khó chấp nhận sao? Thủ đoạn của ngươi quá ngây thơ, đến một đứa con nít cũng nhìn ra." Câu này Hoàng đế nói đúng lý hợp tình, tuy rằng ông không thấy được, nhưng bé con trong ngực ông nhìn ra được. Đáng tiếc, bé con nào đấy không hài lòng, sốt ruột hô lên: 【 Còn ở đây dong dài gì nữa! Trực tiếp kết liễu gã đi thôi, vai ác chết vì nói nhiều có biết không? 】 Hoàng đế: "..." Lỗ Vương điên điên khùng khùng,"Ha ha ha ha ta khó thoát cái chết, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể sống bao lâu?" "Ngươi biết không? Ngươi được bảo vệ không một kẽ hở, song lại ăn đồ ăn đã bị ta bỏ thuốc, ngươi sống không được lâu nữa đâu." Nói xong, Lỗ Vương chờ xem phản ứng kinh hoảng thất thố của hoàng đế, tốt nhất là sau khi trở về nuốt không trôi cơm, cuộc sống ngày đêm bất an. Ai biết hoàng đế chỉ đổi tay ôm Bối Tịnh Sơ, nhận chiếc hộp gấm trong tay Tưởng công công. Ông mở nó, nói với Lỗ Vương: "Ý ngươi là nói cái này sao?" Lỗ Vương bị trói trên cột trừng lớn hai mắt: "Ngươi... Ngươi sao lại biết?" 【 Cười chết ta rồi, bố cục đã quá rõ ràng, kẻ ngốc mới không phát hiện được. 】 Hoàng đế ngay từ đầu không hề hay biết tự dưng đầu gối bị con gái bắn trúng một mũi tên. "Ngươi thật thông minh, dùng trường sinh để dụ trẫm. Dụ hoặc đủ lớn quả thật sẽ khiến người ta xem nhẹ nguy hiểm mà đánh cuộc." "Năm đó trẫm đoạt đích cũng là như vậy. Thất bại sẽ bỏ mạng. Thành công thì ngồi trên long ỷ, dễ dàng nắm giữ sống chết của ngươi." "Đúng rồi, còn cưới phải nữ nhân mà ngươi ngày nhớ đêm mong." Lỗ Vương bị ông từng bước ép sát, không nghĩ tới đến chuyện của Quý phi mà ông cũng biết: "Ngươi đã biết những gì?" Hoàng đế bình tĩnh đáp: "Quý phi, không phải ngươi vẫn luôn bù đắp cho nàng ta sao?" Bối Tịnh Sơ há to miệng: 【 Cha ta trâu bò thật, ngài cái gì cũng biết, thì ra ngài mới là kẻ ăn dưa lớn nhất hoàng cung nha. 】 Hoàng đế bất đắc dĩ, trong cái đầu nhỏ này sao ngày nào cũng chỉ muốn ăn dưa thế! Rõ là chuyện đại sự. Đôi mắt Lỗ Vương tràn ngập ghen tuông,"Ta chỉ sinh muộn mấy năm, ngay cả tư cách để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cũng không có, vì sao mỗi lần vận may của ngươi đều tốt như vậy!" "Ngồi trên bảo tọa chí cao vô thượng, còn có thể tùy tiện cưới nữ nhân mà ta thích." Bối Tịnh Sơ tỏ vẻ khinh thường cái sự vô năng cuồng nộ của gã: 【 Vận may, vận may, cũng chỉ có người "tài giỏi" như ngươi mới quy mọi thành công của người khác là do vận may. 】 【 A gia ta rõ ràng dựa vào chỉ số thông minh vượt bậc, cơ trí hơn người, nhìn rõ mọi việc, anh minh thần võ! Loại mưu hèn kế bẩn này không phải liếc mắt một cái là nhìn thấu sao? 】 Hoàng đế: "..." Đừng khen bậy. Ông cũng biết xấu hổ chứ! Lỗ Vương nói không sai, vận may của ông quả thật đến chính ông còn thấy ghen tỵ. May mắn vì trước khi hoàng triều sụp đổ, trời cao đã đưa Sơ Sơ tới bên ông, đây là tiểu phúc tinh của ông. Hoàng đế nể tình huynh đệ ruột thịt mà ban cho Lỗ Vương một cái chết toàn thây. Từ trong ngục trở lại Tuyên Thất Điện, tâm tình ông vẫn luôn u ám, dáng vẻ người sống chớ lại gần. Nhóm cung hầu không dám thở mạnh, đến tiếng bước chân cũng lặng lẽ, trên đầu như có mây đen áp đỉnh. Bối Tịnh Sơ không rõ nguyên do, vì giảm bớt bầu không khí nặng nề, nàng cười ngọt ngào với hoàng đế. Bé con mềm mại cười thấy lợi không thấy mắt cuối cùng cũng khiến thần kinh căng như dây đàn trong đầu ông trùng xuống. ...