Lúc ăn cơm, Cố Hướng Đông cảm thấy ánh mắt của mẹ anh tựa như đang muốn giết chết anh. Không cần hỏi cũng biết, bà chắc đã biết chuyện Sở Y Nhất và Tiểu Bảo dọn ra ngoài.
So với dáng vẻ ăn như hổ đói của những người khác, mẹ cả Tôn ăn uống với tâm trạng rất ngổn ngang. Cuối cùng bà ấy đập đũa xuống thật mạnh lên bàn,"Bộ đầu là quỷ đói đầu thai hay sao, ăn lớn tiếng làm cái gì thế hả? Ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, nhà cũng sắp tan đàn xẻ nghé rồi!" Lớn tiếng xong, mẹ cả Tôn bỏ ra ngoài. Ngoại trừ Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông, những người còn lại đều không hiểu chuyện gì cả.
"Mẹ, con không muốn mẹ đi!" Tiểu Bảo ôm lấy túi đồ nhỏ của mình, nói với giọng tủi thân.
"Mẹ chỉ đổi nơi sống mà thôi, có gì mà không tốt đâu chứ, bên đó còn rộng rãi nữa. Con nghĩ xem, nếu chỉ có chúng ta, con muốn làm gì cũng được." Sở Y Nhất nói. Cố Hướng Đông đứng bên cạnh với vẻ mặt bối rối.
"Hôm nay muộn quá rồi, hay là ngày mai nói tiếp đi." Đêm khuya thế này, bảo bọn họ dọn đi thì cũng không ổn.
Sở Y Nhất ngẩng đầu nhìn ra ngoài, tối đen như mực, khá là yên tĩnh. Cô cũng không do dự quá lâu, quyết định ngày mai sẽ dọn đi.
"Anh đi chuẩn bị nước cho hai người tắm rửa." Cố Hướng Đông nhìn Sở Y Nhất đang cầm thứ gì đó trong tay, anh nói.
Sở Y Nhất nhìn tấm lưng rộng và thẳng của Cố Hướng Đông, thật ra anh ấy cũng là một người đàn ông tốt. Không chỉ đẹp trai, cơ thể ưa nhìn, mà còn rất tỉ mỉ chu đáo, chỉ là hay ủ rũ mà thôi.
"Tiểu Bảo, lại đây nào. Chúng ta cởi vớ ra trước nhé, đợi bố con bưng nước vào đây là có thể tắm được rồi." Sở Y Nhất vẫy tay với Tiểu Bảo, ra hiệu cậu bé đến trước mặt của mình.
"Mẹ, tâm trạng con không tốt, con không muốn cử động." Tiểu Bảo co rúm người trong góc một cách đáng thương.
Có phải cô đùa hơi quá không, đứa trẻ này không hiểu nhiều cho lắm, làm như vậy khiến nó đau buồn biết bao. Sở Y Nhất có chút không kìm lòng.
"Được, vậy đợi bố con bưng nước vào đây, mẹ sẽ nói bố tắm cho con, được không?"
"Ồ, con không muốn bố tắm cho con. Bố là người bố xấu xa..." Giọng của Tiểu Bảo hơi nhỏ, Sở Y Nhất nghe không rõ lắm.
Tiểu Bảo nhìn Cố Hướng Đông bưng nước vào, sau đó giúp cậu cởi vớ, rồi lại rửa mặt và rửa chân cho cậu. Bố đối xử tốt với cậu như vậy, tại sao lại không thích người mẹ xinh đẹp này cơ chứ?
"Bố, sau này có phải chúng ta không thể sống chung với mẹ nữa không. Có phải bố muốn lấy người vợ khác không. Sau này con không thể gọi mẹ là mẹ nữa, phải không?"
"Không đâu, căn nhà đó cũng gần, con có thể thường xuyên đến thăm mẹ con. Bố cũng sẽ không lấy người khác, chỉ là không sống chung với nhau nữa thôi. Mọi thứ còn lại thì vẫn y như vậy. Có điều con không thể gọi mẹ là mẹ nữa, bố sẽ chăm sóc cho con mãi mãi." Đây là lời nói chân thành của Cố Hướng Đông, anh thực sự không có kế hoạch kết hôn với ai khác. Thật ra trong lòng anh nghĩ, anh đã kết hôn rồi, nhưng trong lòng có một nút thắt mà anh không thể vượt qua. .
Tiểu Bảo nhìn thấy Cố Hướng Đông như thế này, cậu không biết vấn đề nằm ở đâu, cũng không biết phải làm sao mới có thể giúp đỡ cho hai người bọn họ.
"Quản gia nhỏ, bắt tôi vào đây làm cái gì vậy, tôi đang bận đấy." Sở Y Nhất hơi bực bội, nửa đêm rồi, làm cái gì thế.
"Chủ nhân, tôi giao cho chủ nhân một nhiệm vụ khẩn cấp. Chủ nhân cần phải lấy được nụ hôn chân thành từ người chủ nhân thích, làm vậy chủ nhân có thể nhận được chức năng chế biến thực phẩm."
Sở Y Nhất vừa nghe tới chế biến thức ăn, cô cảm thấy đây quả là chuyện tốt. Như vậy cô có thể chế biến bột mì thành bánh quy, bánh mì? Thế chẳng phải rất tiện lợi hay sao, cái này được đấy. Nhưng mà... nụ hôn chân thành của người cô thích? Cái nhiệm vụ gì thế này, đi đâu mà kiếm đây?
"Này, tôi có thể tìm người tôi thích ở đâu đây?"
"Nhắc nhở chủ nhân, không chỉ là người mà chủ nhân thích, mà phải là người cũng thích chủ nhân nữa. Hy vọng chủ nhân có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, để khởi động khu vực mới."
Sở Y Nhất vò đầu bứt tóc, cô cảm thấy có chút phiền phức. Điều kiện thì tốt đấy, nhưng làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này đây? Người cô thích... người đàn ông tiếp xúc với cô nhiều nhất kể từ khi cô đến đây cũng chỉ có mỗi Cố Hướng Đông. Anh rất đẹp trai, nhân phẩm cũng tốt, nhưng mà hiện giờ cô không muốn hoàn thành nhiệm vụ này với Cố Hướng Đông.
"Tôi nói này, liệu có thể đổi nhiệm vụ khác không, nhiệm vụ này hơi khó." Sở Y Nhất hỏi với một khoảng không.
Quản gia nhỏ không trả lời, cũng không có phản ứng.
"Tôi hỏi rốt cuộc có được hay không? Đổi nhiệm vụ khác!"
"Không." Quản gia nhỏ cuối cùng cũng trả lời, Sở Y Nhất bực bội bước ra khỏi hệ thống trang trại.