"Ô? Thím ơi, hóa ra là như vậy sao! Vậy thì tại sao cháu lại thấy Đại Nha nhà thím lại thường xuyên hẹn hò với chàng trai của xã bên vậy."
"Cô nói nhảm nhí gì vậy? Đại Nha nhà tôi đã có hôn ước rồi, cô đừng có hủy hoại thanh danh của con bé. Cô đừng tưởng rằng ai cũng giống như mình, không biết xấu hổ!" Góa phụ Mã coi trọng đứa con cả của mình nhất. Đại Nha rất xinh đẹp, vì thế từ lâu đã có hôn ước với con trai của xã kế bên, cho nên góa phụ Mã rất đắc ý và ra vẻ với người trong xã.
Nhưng Sở Y Nhất thật sự không có vu oan cho Đại Nha, cô Đại Nha này thường xuyên hẹn hò với một chàng trai ở bên đó. Sở Y Nhất chưa từng thấy chàng trai đó nên mới thắc mắc không biết có phải người xã bên cạnh hay không. Sau này khi nghe ngóng từ mẹ cả Tôn, cô mới biết trong xã quả thật không có người này, vậy thì người đó chắc chắn là ở xã khác.
Ngoài ra, cô còn nghe nói chồng sắp cưới của Đại Nha vừa lùn vừa xấu, không cao bằng Đại Nha. Cũng bởi vì bố anh ta là bí thư xã, điều kiện gia đình tốt hơn một chút, bằng không thật sự có khả năng sẽ không thể nào lấy Đại Nha.
"Sao vậy thím Mã. Không phải vừa nãy thím còn bảo bị người khác đàm tiếu là bởi vì phẩm hạnh của bản thân không đoan chính hay sao, thế tại sao giờ lại bảo cháu ăn nói linh tinh. Thím thật là đối chuyện không đối người!" Quả là tiêu chuẩn kép, bản thân cũng là người có con gái, thế mà miệng lưỡi sao độc ác thế kia!
"Cô, cô là đang muốn trả thù, cho nên không đáng tin!" Góa phụ Mã thật sự cảm thấy trong lòng có chút choáng váng, không phải bà ấy không phát hiện ra chuyện Đại Nha thỉnh thoảng mất tích, mà là giờ phút này bà ấy thật sự không thể thừa nhận.
"Thím Mã, nếu nói về chuyện trả thù, vậy chẳng phải thím cũng đã làm rồi đấy sao. Vì lần trước Cố Hướng Đông đã cứu cháu mà không cứu Nhị Nha, con gái của thím, cho nên thím không vừa mắt cháu. Thím âm thầm phá hủy thanh danh của cháu, còn nói gì mà cháu gian gian díu díu với Lục Ái Quốc? Con mắt nào của thím nhìn thấy điều đó vậy, cháu gian díu như thế nào phiền thím nói rõ ràng một chút!"
"Cô thật không biết xấu hổ, còn cần người khác phải nói rõ chuyện này cho cô nghe sao!"
"Thím cứ một câu không biết xấu hổ, hai câu không biết xấu hổ, rốt cuộc thím có chứng cứ gì! Thím cũng là người làm mẹ, ai mà không phải do mẹ sinh ra và được bố nuôi dưỡng, chỉ có thanh danh của con gái thím quan trọng, còn thanh danh của cháu không quan trọng à?" Sở Y Nhất chất vấn góa phụ Mã. Góa phụ Mã nhất thời không biết nên đáp trả như thế nào.
"Các thím à, Sở Y Nhất cháu trước đây do mắt mù nên mới nghe theo lời của người khác, làm sai một vài chuyện, đây đều là sự thật, cháu xin thừa nhận. Nhưng nếu nói cháu có gian díu với Lục Ái Quốc, không biết có thím nào đã nhìn thấy hay không?" Sở Y Nhất đảo mắt quét qua một lượt, không ai trả lời cô,"Người ta thường nói tai nghe là giả, mắt thấy là thật. Cháu mong các thím cũng đừng bị người khác dắt mũi, bị người khác lợi dụng!"
Sở Y Nhất vừa nói xong thì dẫn Tiểu Bảo rời đi.
Nhóm người ở lại thì làm việc của mình với những vẻ mặt khác nhau, có người thì nhớ lại những lời của Sở Y Nhất đã nói, cũng có người nghe không lọt tai, chẳng hạn như góa phụ Mã.
"Mấy người xem đi, cái con nhỏ này thật là chướng khí, miệng lưỡi không tha một ai." Góa phụ Mã tiếp tục kích động, nhưng lần này hầu như không có ai đồng tình với bà ấy.
Nhìn phản ứng của mọi người, góa phụ Mã biết lời nói của Sở Y Nhất vẫn có ảnh hưởng nhất định đến mọi người, bà ấy làm tiếp việc dang dở trong tay, nhưng trong lòng thì lại mắng chửi Sở Y Nhất một trận!
"Mẹ, mẹ đừng đau lòng. Về nhà con sẽ nói vói bố, để bố trút giận với bọn họ." Tiểu Bảo nhìn thấy đám người đó mắng chửi Sở Y Nhất, trong lòng cảm thấy chua xót.
"Không cần đâu, bố con là một ông lớn, kéo bố con vào làm gì. Không nhất thiết, cô có thể tự giải quyết được. Con đấy, phải biết là bọn họ thiếu thốn vật chất cho nên thế giới tinh thần của bọn họ cũng thiếu hụt. Nếu không có niềm vui thì làm sao mà sống với những tháng ngày miệt mài cứ lặp đi lặp lại từ ngày này qua năm khác được, không sao cả." Sở Y Nhất xoa xoa đầu của Tiểu Bảo, hai người dắt tay nhau một trước một sau, khiến cho Tiểu Bảo vui vẻ cười ha ha không ngừng. Tiếng cười ngây ngô truyền ra thật xa.
Cố Hướng Đông đang ngồi trong xe, còn chưa đến nhà thì đã nghe thấy tiếng cười của Tiểu Bảo, nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của Sở Y Nhất từ xa, Tiểu Vương cũng rất nhanh mắt, anh dừng xe lại cách hai mẹ con bọn họ không xa.
"Bố ơi, bố về rồi à?" Tiểu Bảo vui mừng hét lên khi nhìn chiếc xe to lớn quen thuộc.