"Chào chị dâu."
Sở Y Nhất mỉm cười gật đầu.
"Lên không? Còn một đoạn nữa mới đến nhà." Cố Hướng Đông xuống xe bế Tiểu Bảo lên và hỏi Sở Y Nhất.
"Được." Đúng lúc cô có thể cảm nhận cảm giác ngồi trên ô tô những năm 1960 là như thế nào.
Thực tế chứng minh, tốt hơn là đừng dễ dàng thử ngay. Đoạn đường này không bằng phẳng, nội thất bên trong xe cũng bình thường, cảm giác giống như đang ngồi trên ghế gỗ, hơn nữa còn lắc lư qua lại, chưa kể còn có mùi dầu máy bốc lên nồng nặc, những điều này khiến Sở Y Nhất buồn nôn. Nếu có cho Sở Y Nhất thêm một cơ hội, cô tuyệt đối cũng sẽ không lên xe.
Đến trước sân nhà họ Cố, Sở Y Nhất nóng lòng xuống xe, dùng tay quạt quạt trước mũi.
"Sao vậy? Không khỏe à?" Cố Hướng Đông lo lắng hỏi sau khi thấy phản ứng của cô.
"Không có, không có, chỉ là cảm thấy hơi xốc."
"Có đâu mẹ, con thấy ngồi rất là thoải mái!"
Còn không thoải mái nữa sao, Cố Hướng Đông ôm Tiểu Bảo trong lòng, trở thành cái đệm cho Tiểu Bảo ngồi, sao lại không thoải mái được cơ chứ?
Sở Y Nhất buồn bã liếc nhìn Tiểu Bảo. Cố Hướng Đông cũng đoán được đại khái là chuyện gì, bản thân anh ngồi quen rồi nên không cảm thấy gì. Còn Sở Y Nhất thì lần đầu ngồi nên mới không quen.
"Đội trưởng, vậy em quay về đây." Tiểu Vương chuyển từng món đồ của Cố Hướng Đông vào nhà, sau khi cất xong xuôi thì đi ra báo cáo với anh.
"Được, những gì tôi đã nói với cậu, hãy suy nghĩ thật kỹ."
"Vâng, đội trưởng, em nhớ rõ rồi!" Tiểu Vương đứng thẳng người, anh ta biết đội trưởng vì muốn tốt cho anh ta, nên anh ta sẽ cân nhắc thật cẩn thận.
"Được rồi, đi đi." Tiểu Vương lái xe ra khỏi xã Hòa Bình dưới sự giám sát của Cố Hướng Đông.
"Ơ, bố, cái này là bố mua tặng cho mẹ con sao." Tiểu Bảo nhìn thấy trong đống đồ có một đôi giày giải phóng màu xanh lục, cậu bé cười hi hi và hỏi Cố Hướng Đông.
Cố Hướng Đông hơi xấu hổ khi Tiểu Bảo hỏi anh một cách thẳng thắn như vậy, anh "ừ" một tiếng rất nhỏ, gần như không nghe thấy.
Sở Y Nhất vừa nghe vừa nhìn đôi giày mà Tiểu Bảo mang qua, chậc chậc, cái màu này quả là đặc trưng chỉ có ở thời đại này. Có lẽ mười mấy năm sau sẽ chẳng còn ai mang đôi giày kiểu này nữa, nhưng trong thời đại này, đây chính là sự hiện diện rất mang phong cách tây.
Không chỉ mang phong cách tây mà bình thường cũng không bao giờ mua nổi!
"Cái này là tặng cho em sao? Làm sao anh biết được số đo của em?" Sở Y Nhất nhận lấy đôi giày giải phóng màu xanh lục quân đội bọc trong giấy dầu.
Trên thực tế, đôi giày này không dễ đi, không thoáng khí, dễ bốc mùi. Nhưng vào thời điểm này, bất kỳ thứ màu xanh quân đội nào cũng rất được ưa chuộng. Nếu như mang đôi giày này đi ra ngoài, chắc chắn sẽ nhận được những ánh mắt hâm mộ của các cô con gái lớn và cả những cô con dâu nhỏ trong xã Hòa Bình.
"Nhìn sơ qua thì cảm thấy kích cỡ cũng có vậy thôi. Em thử đi xem có vừa không?" Cố Hướng Đông trước đây đã lén nhìn đôi giày mà Sở Y Nhất hay mang, nên anh cũng đoán được đại khái kích cỡ chân của cô.
"Chuyện là, không có công thì không nên nhận thưởng. Em cứ vậy mà nhận đồ của anh thì không thích hợp lắm." Sở Y Nhất chỉ muốn trêu chọc Cố Hướng Đông.
Trái tim của Cố Hướng Đông choáng váng, nói như vậy là quyết định muốn rời đi đây mà, cô đã không còn muốn đồ của anh nữa.
"Mẹ, cái này có gì mà mà không thích hợp cơ chứ." Tiểu Bảo nhìn Sở Y Nhất, nói với giọng gấp gáp. Cậu bé tự đi lấy đôi giày, mở tấm giấy dầu ra và đặt giày dưới chân của Sở Y Nhất.
"Tiểu Bảo." Sở Y Nhất không đồng ý,"Con để lại xem coi những người khác có thể mang được không."
"Mẹ, chỉ có chân mẹ là thích hợp nhất thôi, bố tặng đồ cho mẹ cũng là chuyện bình thường mà." Tiểu Bảo thật sự rất biết trợ giúp.
"Ừ, kích cỡ của những người còn lại khác với em, em cứ mang đi."
Đã nói đến thế này rồi, Sở Y Nhất cũng không thể từ chối được nữa, cô đành phải mang thử xem sao. Quả nhiên rất thích hợp, nhìn đôi giày ở chân mình, Sở Y Nhất cảm thấy bản thân như người bản địa của thời đại 1960!
"Kích thước vừa phải, cảm ơn anh!" Sở Y Nhất cảm ơn Cố Hướng Đông.
Tiểu Bảo háo hức nhìn bịch kẹo.
"Tiểu Bảo, đây là đồ mà bố con mang về, phải đợi bà nội về rồi chia ra, con không được lấy đâu."
"Vâng, con biết mà mẹ." Tuy rằng không nỡ nhưng cậu bé rất nghe lời Sở Y Nhất, cậu bé dựa dựa vào người cô.
Cố Hướng Đông thấy vậy, mở ra lấy một nắm kẹo đủ màu sắc bỏ vào tay Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nhìn Sở Y Nhất, thấy cô không có ý kiến phản đối nên vui vẻ cầm lấy.
"Cảm ơn bố!"
"Con tìm các anh của mình rồi ăn chung với các anh của con đi, đừng có một mình ăn hết đấy nhé."
"Dạ, con biết rồi, con đi tìm hai anh của con đây." Nói xong, cậu bé chạy ra ngoài với đôi chân ngắn của mình.