"Không cần đâu, em tự làm được, đừng để mẹ phải lo lắng." Sở Y Nhất trả lời, cô nhìn thấy Cố Hướng Đông đang bất động,"Anh đi ra ngoài đi, bằng không sao em thay đồ được?"
Cố Hướng Đông định thần lại, lỗ tai anh ửng đỏ, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài không nói một câu nào.
Sở Y Nhất quả thật đã lạnh cóng, cô tìm thấy quần áo và thay đồ thật nhanh. Khi đi ra khỏi phòng, cô lại không nhìn thấy Cố Hướng Đông nữa."Tiểu Trụ, thím nhỏ hỏi cháu nhé, cô gái vừa nãy là ai thế?" Sở Y Nhất không thể giấu giếm được bụng dạ thích hóng chuyện phiếm của mình, cô không thể nào cứ khơi khơi mà té xuống sông được, ít nhất cũng phải biết được nguyên nhân hậu quả chứ. Cô vẫy tay, gọi Cố Tiểu Trụ đang bị dọa đến sợ hãi.
"Thím nhỏ, thím không sao chứ?" Cố Tiểu Trụ hỏi với giọng điệu rụt rè, vừa nãy nhìn thấy chú nhỏ bước ra, sắc mặt của chú có vài phần dọa người!
"Thím không sao, cháu yên tâm đi. Cháu nói cho thím nhỏ biết, cô gái vừa nãy là ai, có được không?"
"Thím nhỏ, cô ấy là khuê nữ của góa phụ Mã, tên là Nhị Nha. Lần nào chú nhỏ về, cô ấy cũng đều tìm cơ hội để qua đây, đã thế còn lừa cháu nữa." Nhìn điệu bộ của Cố Tiểu Trụ, xem ra cậu bé không ưa gì cô gái Nhị Nha này.
"Ồ? Cô ấy đã lừa cháu cái gì thế?"
"Cô ấy nói với cháu, chú nhỏ của cháu thích cô ấy. Sau này, cô ấy sẽ trở thành thím nhỏ của cháu. Bảo cháu phải nghe lời của cô ấy, sau này sẽ mua kẹo cho cháu ăn, thế nhưng cô ấy chưa bao giờ cho cháu kẹo!"
"Tiểu Trụ, ý của cháu là nếu cô ấy mua kẹo cho cháu ăn, cháu sẽ thích cô ấy sao?" Sở Y Nhất thích thú hỏi.
"Không hề, cho cháu kẹo cháu cũng không muốn cô ấy làm thím nhỏ của cháu. Cháu thích thím là thím nhỏ, cháu không thích cô ấy."
"Anh Tiểu Trụ, chuyện này anh cũng đã nhìn thấy đúng không. Cái cô Nhị Nha đó quả thật chẳng ra làm sao, trông không xinh đẹp bằng mẹ em, tâm tư lại bất thường. Vừa nãy còn muốn đẩy mẹ em xuống sông, thật là xấu xa." Tiểu Bảo tức giận, khi đó cậu bé đã nhìn thấy cô gái Nhị Nha kia giả vờ té ngã nhằm đẩy mẹ của mình xuống, nếu không Sở Y Nhất làm sao có thể té xuống được.
"Bố con đâu? Đi đâu rồi?" Sở Y Nhất cũng biết mình đã bị cô gái Nhị Nha đó cố ý đẩy té, cho nên mới kéo cô gái đó té chung. Không thù không oán mà lại giở trò xấu, vậy thì đừng hòng được sống yên ổn với cô.
"Bố đi ra ngoài rồi ạ, không biết làm gì nữa, có khi đi trả thù cho mẹ. Mẹ, hay là chúng ta qua đó xem sao, coi thử cô gái xấu xa đó như thế nào rồi?" Cố Hướng Đông đã đi được một lúc rồi, Sở Y Nhất cũng hơi lo lắng, cô dẫn hai đứa trẻ đi ra phía bờ sông.
Nhìn từ xa, bên đó có một đám người đang vây xung quanh, còn có tiếng khóc kêu trời kêu đất.
"Cố Hướng Đông, đồ ác độc, tại sao cậu không cứu con gái Nhị Nha của tôi. Cậu nhìn nó bây giờ xem, trông tội nghiệp biết bao!" Góa phụ Mã nhìn thấy đứa con gái khuê các của mình được cái thằng khốn Lục Ái Quốc trong xã cứu, bà nổi trận lôi đình. Cái thằng mồ côi Lục Ái Quốc này nhà nghèo tới nỗi nhà cũng phát ra tiếng leng keng, bây giờ con gái mình được nó cứu lên, thân thể cũng bị nó chạm vào, làm sao có thể gả cho người khác nữa đây!
Mặc dù gia đình họ Cố nói với người ngoài rằng Sở Y Nhất là vợ của Cố Hướng Đông, nhưng e là hai người này cũng chưa làm thủ tục kết hôn, hôn sự thì càng chưa bắt đầu nên không thể coi là vợ chồng chính thức. Nếu như Cố Hướng Đông cứu Nhị Nha, bà còn vịn được cớ này bắt Cố Hướng Đông phải lấy Nhị Nha. Giờ thì sao? Cái gì cũng đều đã muộn màng.
"Thím Mã à, lời của thím nói thật sự rất lạ, là do con gái Nhị Nha của thím đẩy cháu xuống sông. Cố Hướng Đông nhà cháu không cứu vợ mình, lẽ nào phải cứu Nhị Nha? Đúng lúc cháu cũng muốn nói với thím, cháu đã bị sặc nước, đầu óc thì choáng váng, tay chân thì mất sức, thím Mã tính giải quyết thế nào đây?" Sở Y Nhất nói xong, cô giả vờ chóng mặt và té ngã về phía của Cố Hướng Đông. Cố Hướng Đông cũng phối hợp đưa tay ra ôm lấy cô.
"Phẹt. Cái loại giày rách bỏ trốn cùng người khác cũng xứng làm vợ của Cố Hướng Đông sao? Cái thứ gì thế này? Ai biết được có phải cô tự ngã xuống hay không, tôi nghĩ Nhị Nha nhà tôi có khi là do cô đẩy xuống nữa đấy!" Bản lĩnh đổi trắng thay đen của góa phụ Mã thật lợi hại.
"Thím Mã, xin hãy chú ý lời nói của mình. Sở Y Nhất giờ đã là người của nhà họ Cố, không cần biết trước đây cô ấy như thế nào nhưng đó cũng không phải là lý do để thím công kích cô ấy. Thím nói cô ấy như vậy tức là đang xem thường nhà họ Cố, xem thường Cố Hướng Đông cháu!" Cố Hướng Đông lạnh lùng nhìn góa phụ Mã, người bước ra từ chiến trường, vào lúc này đây toàn thân đều toát ra vẻ lạnh lẽo.