Căn nhà mới của nhà họ Cố bên kia không phải vừa mới xây xong cách đây không lâu sao, vậy làm thế này là để làm gì?
Nhìn sắc mặt của đội trưởng, Tiểu Vương thấy rõ tâm tình của đội trưởng không tốt, anh ta cũng không dám nói thêm nữa, cúi đầu làm việc.
"Mẹ, để con bưng ra cho." Sở Y Nhất dậy muộn một chút, nhìn thấy mẹ cả Tôn đang bưng bát đi về phía bàn cơm, liền nhanh chóng bước tới cầm lấy.
"Thế nào rồi? Con đã khỏe hơn chưa, mẹ có nấu trứng gà hấp cho con đấy, lát nữa ăn nhiều một chút để mau chóng khỏe lại." Không biết Tiểu Bảo đã nhặt được vài quả trứng gà ở đâu ra, bảo rằng muốn bồi bổ cơ thể cho mẹ. Điều quan trọng là Tiểu Bảo đã nói với bà, bảo rằng con trai út của bà tối qua đã ngủ chung một phòng với bọn họ, điều này khiến cho bà thấy rất vui, vui hơn nữa là Tiểu Bảo còn luộc trứng cho con trai bà.
Trần Chiêu Đệ, người đi vào từ phía sau, ném đồ kêu loảng xoảng lung tung."Làm cái gì vậy, trút giận lên đồ đạc chi vậy, hư rồi không có tiền mua thì phải làm sao!" Thật tình, càng ngày càng chẳng ra làm sao, càng ngày càng không coi trọng bà,"Con cũng đừng có mà nhăn mặt với mẹ, là do Tiểu Bảo thấy mẹ nó bị bệnh nên mới đi ra ngoài nhặt trứng gà về để tẩm bổ cho mẹ nó ăn."
Mẹ chồng cô đang nói với cô rằng, Sở Y Nhất có bản lĩnh nuôi dạy được một đứa con ngoan, nhưng đó cũng đâu phải là con của Sở Y Nhất, đắc ý cái gì chứ? Trần Chiêu Đệ bị nói tới mức câm nín, cô nhìn lại Cố Tiểu Xuyên của mình, thằng nhóc này nếu không ăn phần đó của mình thì tốt rồi, nghĩ tới là thấy trong lòng buồn bực.
Sở Y Nhất nhìn chén trứng hấp, trong nhà có nhiều trẻ con, chỉ có nhiêu đây thì chia không đủ. Thôi kệ, cô vẫn nên chừa lại cho Cố Hướng Đông ăn thì hơn. Chỉ là không biết cả buổi sáng này anh đã đi đâu.
"Mẹ à, lần sau không cần phải làm riêng đồ ăn cho Tiểu Bảo nữa đâu. Nếu mẹ có làm thì làm cho tất cả bọn trẻ, đừng khiến thằng bé trở nên đặc biệt, làm vậy trong lòng của Tiểu Trụ, Tiểu Xuyên sẽ thấy rất bất công. Muốn ăn thì chúng ta cùng nhau ăn." Sở Y Nhất nhìn thấy quả trứng vỏ xanh trong tay của Tiểu Bảo, rồi lại nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Cố Tiểu Xuyên và Cố Tiểu Trụ, trong lòng cô có chút không nỡ. Sau đó, cô quay trở lại phòng bếp, lấy ra thêm vài trái trong ổ trứng gà và bỏ vào trong nước đun lên.
"Trẻ con đầu đang lớn lên. Tiểu Bảo à, con giỏi như vậy, lần sau nhặt nhiều thêm một chút nữa nhé." Nói xong, cô đặt trứng gà trước mặt Tiểu Xuyên và Tiểu Trụ. Cố Tiểu Xuyên không sợ nóng, thằng bé cầm lên và lột vỏ, sau đó bỏ vào trong miệng.
Cố Tiểu Trụ nhìn mẹ mình Hà Ngọc Lan, Hà Ngọc Lan nhìn mẹ chồng, sau đó mới gật đầu với Tiểu Trụ, rồi lại ngẩng đầu lên và mỉm cười với Sở Y Nhất. Chẳng trách Sở Y Nhất lại thích Cố Tiểu Trụ hơn, cùng ở chung một nhà, cùng ăn chung một bữa, nhưng trẻ con với trẻ con lại khác nhau hoàn toàn.
Cùng một loại lương thực ngũ cốc nhưng lại nuôi dưỡng ra những con người khác nhau. Cố Tiểu Xuyên là đứa lớn nhất trong đám, nhưng nhiều khi không biết khiêm tốn, thay vào đó hai đứa em nhỏ hơn thì lại hiểu chuyện, có đồ ăn ngon đều nghĩ tới người khác. Cố Tiểu Xuyên chỉ hận không thể lấy luôn cả đồ ăn người khác để ăn.
Cô lại đặt thêm hai quả trứng ở trước mặt mẹ cả Tôn và bố Cố,"Hai người đi làm cũng mệt, con đã luộc thêm hai trái, hai người cũng ăn đi."
"Ôi trời, bố mẹ ăn cái này làm gì, đừng lãng phí nữa." Trong lòng mẹ cả Tôn mừng rỡ nhưng cũng cảm thấy xót trứng gà.
"Con đã luộc cả rồi, không ăn cũng phí lắm. Những tháng ngày sau này trong nhà nhất định sẽ tốt hơn, không cần quan tâm đến một hai quả trứng đâu." Không nói đến những khác, chỉ nói đến hệ thống nông trại di động của cô, cũng có thể đảm bảo mọi người đều ăn uống no nê!
"Ông nội, bà nội ăn đi. Ăn no thì mới khỏe mạnh, mới có thể làm việc nhiều hơn. Sau này, Tiểu Bảo sẽ nhặt nhiều hơn một chút để cho ông với bà ăn."
"Cháu ngoan của bà, được rồi, bà sẽ ăn." Tiểu Bảo bóc trứng đặt ở bên miệng mẹ cả Tôn, mẹ cả Tôn hạnh phúc đến mức vết chân chim trên khóe mắt của bà giống như hoa cúc, còn bố Cố cũng cười hip mắt, ông mở miệng ăn trứng, ngon, thật sự rất ngon.
"Bác cả, bác hai, hai người hãy chờ đó. Sau này Tiểu Bảo chắc chắn sẽ tìm được nhiều đồ ngon hơn nữa, đến lúc đó mọi người đều có thể ăn những bữa ăn thật ngon."
"Đứa trẻ này thật là cái gì cũng biết. Cháu đấy, không nên chạy lung tung, không an toàn đâu." Cố Kiến Quốc xoa xoa đầu của Tiểu Bảo. Đứa trẻ này mặc dù không phải là người của nhà họ Cố, nhưng rất biết cách lấy lòng, lại hiếu thảo, còn biết thương người, chẳng trách mẹ thích nó.