"Anh..."
"Em..."
Hai người đồng thanh và nhìn nhau. Vẫn là Sở Y Nhất nói trước,"Anh muốn nói gì?"
"Không có chuyện gì." Cố Hướng Đông nhát gan, hiện tại anh không muốn hỏi. Trước tiên cứ vậy đi, ngày mai nói tiếp.
Sở Y Nhất nhìn bóng lưng rời đi của Cố Hướng Đông, cô mỉm cười đầy ẩn ý.
Nhị Nha nhìn thấy ba đứa trẻ của gia đình họ Cố từ phía xa xa, đứa con ghẻ mà Sở Y Nhất dẫn về chắc cũng coi như là của nhà họ Cố. Ba đứa trẻ đang chụm đầu vào nhau.
"Anh Tiểu Xuyên, anh một cái em một cái. Anh Tiểu Trụ, anh một cái em một cái..." Một lúc sau nghe thấy Tiểu Bảo Nói,"Được rồi, chia xong rồi."
Cố Tiểu Xuyên và Cố Tiểu Trụ vừa nhìn thì... hả? Sao của Tiểu Bảo lại nhiều như vậy, trong khi bọn họ chỉ có vài cục?
"Tiểu Bảo, em chia sai rồi, tại sao của em lại nhiều hơn của bọn anh?" Cố Tiểu Xuyên không mấy vui vẻ.
"Anh Tiểu Xuyên, sao lại không đúng, không phải công bằng rồi sao. Anh một cái, em một cái, đúng chứ?"
Cố Tiểu Xuyên nghĩ ngợi, đúng là rất công bằng, nhưng tại sao của Tiểu Bảo lại nhiều hơn của mình? Nghĩ hoài vẫn không ra, Cố Tiểu Xuyên gãi gãi đầu, không sao hiểu nổi.
Nhị Nha lắng nghe một hồi, cảm thấy Tiểu Bảo này thật giống mẹ của nó, xảo nguyệt và quỷ quyệt, cô hừ một tiếng rồi xoay người định rời đi.
"Bố em còn mua cho mẹ em một đôi giày giải phóng màu xanh quân đội nữa đấy, rất là tây nha! Còn nữa..."
Khi nghe được những lời này, Nhị Nha lại dừng lại, giày giải phóng? Cái cả xã này không có một cô gái hay một người vợ nào có, thế thì con khốn Sở Y Nhất dựa vào cái gì? Nếu không phải nó, cô đã gả cho Cố Hướng Đông từ lâu, những thứ này cũng sẽ là của cô!
Nhị Nha dậm chân và bỏ đi.
Tiểu Bảo nhìn thấy rồi, cậu bé lè lưỡi với bóng lưng của Nhị Nha. Cậu bé là đang cố ý nói cho Nhị Nha nghe được! Để chọc tức cô gái xấu xa này, hừ!
Nhị Nha mắng chửi trên suốt đoạn đường. Khi đến trước cửa nhà thì nhìn thấy một chiếc xe đạp mới toanh, Nhị Nha không biết nhãn hiệu gì, nhưng điều này không quan trọng. Cô nghe người ta nói loại xe đạp này không chỉ đắt mà còn phải có phiếu, rất khó mua, những người có khả năng mua được đều thuộc những gia đình giàu có.
Có vẻ như gia đình anh rể tương lai này rất giàu có.
Vào nhà, cô nhìn thấy Lý Đại Ngưu, vị hôn phu của chị cả, đang ngồi trong nhà. Lý Đại Ngưu trông rất đen, dáng người cũng không cao, người vạm vỡ giống như tên, chỉ là không trung hậu và thành thực giống như con bò (ngưu) mà thôi.
Nhìn thấy Nhị Nha quay trở lại, Lý Đại Ngưu tươi cười chào hỏi,"Nhị Nha về rồi?"
"Này, Đại Ngưu. Anh mua xe đạp rồi hả, trông thật là đẹp, hôm nào anh dẫn em đi chơi ngắm cảnh nhé?" Nhị Nha niềm nở chào hỏi Lý Đại Ngưu.
"Đều là người nhà với nhau, chuyện này có gì mà không được. Nếu em chịu thì anh có thể dạy em chạy xe đạp."
"Thật sao, anh Đại Ngưu." Nhị Nha hào hứng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh Lý Đại Ngưu, ôm lấy cánh tay anh và hỏi với giọng nhõng nhẽo.
"Thật chứ, còn có thể giả được nữa à? Khi nào em muốn học thì nói với anh một tiếng là được." Đôi mắt nhỏ của Lý Đại Ngưu nhìn vào một vài vị trí trên cánh tay mình, nơi Nhị Nha đang áp sát vào, tâm tư của anh ta trở nên năng động. Nhị Nha tuy không đẹp bằng Đại Nha, nhưng rất có sức sống của thanh xuân, cũng rất đáng yêu, mang lại cảm giác rất khác so với người chị của cô ấy.
"Được rồi, Nhị Nha, đừng quấy rầy anh Đại Ngưu nữa. Con đi xuống làm cơm với mẹ, để Đại Ngưu và chị của con trò chuyện một lát." Góa phụ Mã thấy con gái lớn không mấy mặn mà với Lý Đại Ngưu, trong lòng bà lại nhớ tới những lời mà Sở Y Nhất đã nói. Suy nghĩ một hồi, bà quyết định tạo ra không gian riêng cho hai đứa.
"Đại Ngưu, cháu ngồi trước đi. Thím đi làm cơm, lát nữa cháu ở lại đây để ăn cơm nhé!" Góa phụ Mã cầm nội tạng của lợn và một vài quả trứng mà Lý Đại Ngưu đã mang qua, kéo Nhị Nha đi vào phòng bếp cùng với mình.
"Ôi trời, mẹ, con cũng muốn nói chuyện với anh Đại Ngưu. Mẹ tự nấu cơm đi." Nhị Nha không bằng lòng, rốt cuộc vẫn bị góa phụ Mã kéo đi mất.
Cô con gái lớn của Góa phụ Mã này cũng xinh, nếu không, với điều kiện của gia đình Lý Đại Ngưu, không thể nào đồng ý lấy Mã Đại Nha, cô con gái của gia đình này.
Nhưng Mã Đại Nha biết rằng mình ưa nhìn nên bản thân rất lạnh lùng. Cô ấy đối xử với mọi người với thái độ rất hờ hững, cô ấy cảm thấy những người khác chỉ đang thèm muốn vẻ đẹp của cô ấy.
Cũng giống như bây giờ, góa phụ Mã đã tạo cơ hội cho cô và Lý Đại Ngưu, nhưng cô không muốn chủ động nói chuyện với Lý Đại Ngưu, cô cảm thấy Lý Đại Ngưu không xứng với mình. Có thể lấy được cô ấy, phải nên cảm tạ trời cảm tạ đất.