Chương 46: Gió thu lạnh đến (4)

Lưu Thủy Điều Điều

Tiêu Lâu 25-12-2023 10:26:09

Chưa bao lâu, có cô hầu gái tiến vào bẩm báo: “ Tướng gia, cơm đã được dọn xong, mời tướng gia dùng bữa.” Bùi Diễm tiêu sái đứng dậy, cũng không nhìn về phía Giang Từ, đi về phía sảnh đông. Giang Từ giơ nắm tay về phía hắn, nhưng chưa kịp thu lại, Bùi Diễm đã quay đầu lại : “ Cô đã tới đây rồi, liền cùng ta dùng cơm đi.” Giang Từ mặt mày hớn hở: “ Đa tạ tướng gia.” Nàng bước vào đại sảnh, nhìn thấy trên bàn gỗ đang bày một đĩa cua hấp, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, trong bụng cồn cào, lại nhìn thấy Bùi Diễm đang cười nhìn mình , vội vàng khoát tay nói : “ Tướng gia, bụng ta hiện không đói, trước khi tới đây , ta đã ăn no rồi, để ta hầu hạ ngài ăn thôi vậy.” Bùi Diễm mỉm cười ngồi xuống nói: “ Ngươi không phải nói muốn hầu hạ ta ăn cơm sao? Sao còn đứng đó làm gì? Đêm đó chẳng phải nói muốn ở lại Tướng phủ của ta, nguyện làm nô tỳ, lấy thân báo đáp, hóa ra là toàn nói dối sao.” Giang Từ trên mặt nở nụ cười, bước tới cầm lấy đũa bạc, đưa cho Bùi Diễm , lại múc thêm một bát canh cho hắn, đặt xuống trước mặt, nhưng tay lại run lên, bát canh hơi nghiêng. Thấy nước canh tràn ra khỏi bát, bắn vào áo bào của Bùi Diễm , nàng vội vã cầm khăn lụa cúi xuống lau giúp hắn, vừa lau vừa nói: "Giang Từ là một nha đầu thô lỗ ở trong thôn, không biết hầu hạ người khác , Tướng gia đừng trách cứ." Bùi Diễm cười ha hả, bỏ đũa bạc trong tay xuống, đột nhiên dùng tay bóp chặt lấy bên hông của Giang Từ, kéo thân thể nàng lại gần. Giang Từ chao đảo ngã trên đùi hắn, nàng vội vàng đạp hai chân xuống định đá, nhưng lại bị Bùi Diễm giữ chặt, không thể kháng cự được. Giang Từ giận dữ, bật mắng: “ Mau buông ra, đồ khốn kia, đừng nghĩ rằng ta sẽ nghe theo lời của ngươi.” Bùi Diễm ngơ ngác, sau đó cười lớn, giữ chặt Giang Từ không buông, chầm chậm nói: "Ngươi thực ra cũng không ngốc, biết rằng giờ phút này chỉ có thể theo ta mới là lối thoát duy nhất." Giang Từ lạnh lùng nói: "Bùi Tướng gia, hãy buông cái móng cua của ngài ra xa một chút." Bùi Diễm cười nói: "Giang cô nương, ngươi không biết sao? Càng cua nếu đã kẹp chặt vào thứ gì, thì chắc chắn sẽ không dễ dàng buông ra.” Nói xong càng ấn chặt Giang Từ hơn một chút. Giang Từ mỉm cười với Bùi Diễm : "Tướng gia, có một việc, tôi còn chưa nói với ngài." “ Chuyện gì vậy?” Giang Từ cười híp mắt: "Ta này, lỗ tai thật sự không quá tốt, không thể chắc chắn rằng mình nhất định nhận ra được. Có thể, giọng nói của kẻ kia sẽ khiến ta nhầm lẫn, có thể, sẽ có rất nhiều người nghe thấy giọng nói giống như Giáo chủ Tinh Nguyệt, nếu vô tình gán cho những vị vương gia, hầu gia nào đó danh xưng Giáo chủ của giáo phái xấu xa, thì hậu quả quả thật khôn lường.” Bùi Diễm hừ nhẹ: "Thật sao?" Hắn vừa nói vừa dùng sức ép tay phải đặt bên hông Giang Từ, khiến nàng phải kêu lên đau đớn. Bùi Diễm cúi đầu nhìn vào ánh mắt đau đớn của nàng, cười nói: " Giang cô nương chắc hẳn chưa hiểu rõ về Tướng phủ này, bản tướng ta, không khi nào đánh cuộc mà không chắc chắn, cho nên tuyệt đối sẽ không để cô nhận lầm người.” Hắn buông tay ra, bên hông Giang Từ bỗng nhiên thoáng chút thoải mái, nàng vội vàng lật người đứng dậy, nhưng lại bị Bùi Diễm đưa tay nắm chặt cổ họng, mở miệng to, đã bị hắn nhét vào một viên thuốc, miệng lạnh buốt lập tức tan ra, trôi xuống cổ họng. Giang Từ ngửi thấy mùi thuốc hắt lên từ viên dược hoàn này, biết đó là "Thiết Thảo", một loại thảo dược chuyên dùng để luyện chế độc dược, chắc chắn đó là độc dược, trong hoàn cảnh khẩn cấp nàng cúi người xuống nôn mửa. Bùi Diễm cười nói: "Vô dụng thôi, đây là độc dược bí chế của Trường Phong sơn trang của ta, vừa vào cổ họng đã tan ngay, sau ba tháng sau sẽ phát tác, còn giải dược, trên đời này chỉ có tướng gia ta mới có thôi." Hắn từ từ gắp thức ăn lên bằng đôi đũa gỗ, nhai kỹ trước khi nuốt xuống. Nhìn thấy Giang Từ với gương mặt lạnh lùng bò dậy từ nền đất, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc, nói: "Ngươi nghe cho rõ, ta đã hạ lệnh để thuộc hạ lan truyền tin đồn rằng ngươi đã qua đời vì bị hạ độc. Điều này sẽ làm cho kẻ kia giảm đi cảnh giác. Hai ngày nữa, Tướng phủ sẽ tổ chức sinh thần cho mẹ ta, bất kỳ quý tộc thân thích nào mà ta biết đều sẽ đến dự. Khi đó, ta sẽ cho người khác giúp ngươi hóa trang, ngươi chỉ cần theo sau ta, cố gắng nhận ra giọng nói của mọi người, không được rời khỏi ta. Nếu ngươi dám cố gắng gây rối, ta có thể bỏ qua, nhưng chất độc này sẽ không tha cho ngươi." Giang Từ đăm chiêu nhìn hắn nói: "Nhưng nếu người đó không đến thì sao?" Bùi Diễm hừ lạnh, cười khẩy một tiếng: "Số người dám bỏ qua bữa tiệc mừng thọ tại Tướng phủ ta rất ít , vậy ta càng sẽ tập trung vào số người này, còn sợ không tìm ra hắn sao?!"