Chương 4: Trường Phong sơn trang (4)

Lưu Thủy Điều Điều

Tiêu Lâu 25-12-2023 10:26:05

Giang Từ mỉm cười đáp lại sau đó đi đến trước lồng điểm tâm, mở nắp lồng và lấy hai phần điểm tâm, thuận tay từ trong tủ lấy ra một bình rượu nhỏ sau đó thản nhiên bước ra ngoài. Nàng đi từ đông sang tây trang viên thì thấy núi đá, cây cối trên đường đi đều được bố trí hợp lý theo một quy chuẩn nhất định, đằng sau chắc chắn ẩn giấu một trận pháp. Nhớ lại một chút bố cục trang viên vừa quan sát từ trên cây hoa quế, cuối cùng khi màn đêm buông xuống nàng cũng đến được rừng trúc nằm ở phía nam trang viên rồi nhanh chóng ngồi xếp bằng tại đây. Nàng uống một ngụm rượu nhỏ, lại ăn thêm mấy miếng điểm tâm, lẩm bẩm nói: "Đại hội võ lâm này cũng không có gì thú vị, không có những trận đấu kiếm anh tuấn kiệt xuất, không có những hiệp khách cầm tiêu hát ca mà chỉ toàn những người thô tục chỉ biết ăn uống. Cân nhắc một chút thì nên đổi thành đại hội ăn uống mới đúng." Đang lẩm bầm, nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt rồi nhanh chóng ôm điểm tâm cùng bình rượu vào trong ngực. Thân hình bất ngờ từ mặt đất bay lên giống như một chiếc lá thu nhẹ nhàng cuốn đi trong gió sau đó yên lặng không một tiếng động ngồi ở phía trên cành trúc. Lúc này hai bóng người một trước một sau đi vào trong rừng trúc. Người cao hơn trong số đó nhìn quanh bốn phía rồi đột nhiên đè người thấp hơn lên cành trúc. Tiếng thở dốc kịch liệt cùng tiếng môi lưỡi giao nhau vang lên, Giang Từ theo bản năng nhắm mắt lại. Người phụ nữ bị hôn đến mức thở hổn hển liên tục, giận dỗi nói: "Có gì mà gấp đến thế! Đêm qua chàng hẹn mà không đến khiến người ta phải chờ đến tận nửa đêm đấy. Tối nay ta phải túc trực bên cạnh phu nhân nên phải quay lại sớm." Người đàn ông thở hổn hển nói: "Bây giờ ngay cả Thiên Vương lão tử đến, ta cũng không quan tâm." Vừa nói người đàn ông vừa luồn tay vào trong quần áo của người phụ nữ. Người phụ nữ mỉm cười, xoay eo né tránh. Người đàn ông thấy thế thì ôm lấy eo nữ tử, nhẹ nhàng nói: "Liên Nhi tốt, bảo bối Liên Nhi của ta, Ngũ Gia nhớ nàng chết đi được, nghe lời ta một chút được không." Nói xong hắn ta lập tức giơ tay muốn cởi váy của cô gái kia. Giang Từ ẩn mình trên cành trúc nhắm chặt hai mắt, trong lòng thầm than trách, làm sao nàng chỉ uống rượu thôi mà cũng không được yên chứ, lại còn đụng phải một đôi uyên ương vụng trộm thế này. Nhưng sau đó nàng lại nghe thấy tiếng cô gái tên Liên Nhi kia đánh “bang” một cái vào tay Ngũ Gia rồi đẩy hắn ta ra, lạnh lùng cười một tiếng: "Ngũ Gia trước hết đừng vội, ta có một câu hỏi muốn hỏi Ngũ Gia. Nếu Ngũ Gia trả lời không như ý ta, sau này Liên Nhi cũng sẽ không đến gặp Ngũ Gia nữa." Ngũ Gia kia sửng sốt một chút rồi dường như thấy được sự nghiêm túc trên mặt của cô gái, vội vàng đáp: "Liên Nhi có chuyện gì cứ hỏi, Sầm Ngũ ta đối với Liên Nhi một lòng chân thành, biết gì nói nấy, không giấu giếm nửa lời." Liên Nhi chỉnh lại quần áo, chần chừ một lát, tựa hồ có chút thương tâm mà thấp giọng nói: "Ngũ Gia, người có thật lòng muốn sống chung với Liên Nhi cả đời hay chỉ vì thân thể của Liên Nhi mà tạm thời vui vẻ thôi?" Sầm Ngũ vội vã tiến lên ôm lấy Liên Nhi, chỉ lên trời thề: "Sầm Ngũ ta thề muốn cùng Liên Nhi cô nương sống chung cả đời, vĩnh viễn không phụ, nếu làm trái lời thề, chắc chắn sẽ gặp..." Liên Nhi giơ tay che bờ môi của hắn ta lại, nhẹ nhàng nói: "Ngũ Gia không cần thề, Liên Nhi tin người là được. Chỉ là trước mắt có chuyện này Liên Nhi cần Ngũ Gia làm theo lời Liên Nhi." "Liên Nhi cứ nói đi, Sầm Ngũ ta nhất định làm được." Liên Nhi lấy ra một túi bùa nhỏ từ trong ngực rồi bỏ vào tay Sầm Ngũ, dịu dàng nói: "Đây là vật hôm qua Liên Nhi cùng phu nhân đi Kính Từ Am xin được từ sư chủ trì. Sư thái nói đây là ‘Bùa một lòng’ có thể làm cho người trong lòng nữ tử luôn một lòng một dạ với nàng, không bao giờ phản bội. Nếu Ngũ Gia trong lòng có Liên Nhi thì xin hãy mang theo bên mình bất cứ lúc nào. Như vậy Ngũ Gia sẽ luôn toàn tâm toàn ý với Liên Nhi mà Liên Nhi cũng sẽ luôn ngoan ngoãn phục vụ Ngũ Gia” nói rồi từ từ dựa vào lồng ngực Sầm Ngũ. Sầm Ngũ ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng sau đó cất túi bùa nhỏ vào trong ngực, thì thầm: "Sầm Ngũ chắc chắn sẽ không phụ lòng Liên Nhi, bùa này ta nhất định sẽ luôn mang theo bên cạnh." Nói xong hai tay hắn ta dần dần có không an phận. Liên Nhi đột nhiên tránh khỏi vòng ôm của hắn ta, thở hổn hển nói: "Không được rồi, phu nhân vẫn đang chờ nên ta phải tranh thủ trở về. Nếu trang chủ trở về mà không thấy ta phục vụ bên cạnh phu nhân thì ta chắc chắn sẽ bị trừng phạt rất nặng."