Ánh mắt Giang Từ dừng lại trên người Bùi Diễm đang hành lễ chào hỏi và hàn huyên với các vị chưởng môn một cách thân mật nhưng không kém phần lịch sự kia, tấm tắc khen: "Kiếm Đỉnh Hầu này, quả nhiên danh xứng với thực!"
Người đàn ông bên cạnh dựa vào thân cây, thả lỏng thân thể sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: "Bùi Diễm nổi tiếng lạnh lùng vô tình, không từ thủ đoạn nào, ngươi đừng bị vẻ bề ngoài kia của hắn mê hoặc."
Giang Từ lắc đầu, châm chọc nói: “Không phải ngươi cũng là kẻ có bề ngoài dễ nhìn nhưng trái tim vô tình hay sao, lại còn không biết xấu hổ mà ở đây chỉ trích người khác."
Trong lúc hai người đang đấu khẩu, tình hình náo động trước cửa sơn trang đã ổn định, mọi người ngồi xuống, trong sân chỉ còn lại Bùi Diễm và Dịch Hàn đang đứng chắp tay sau lưng.
Trên môi Bùi Diễm vẫn đong đầy ý cười, hắn nhận lấy thanh trường kiếm từ tay tùy tùng rồi nhàn nhã nói: "Dịch đường chủ, xin chỉ giáo!"
Dịch Hàn không trả lời mà hơi cúi đầu. Một cơn gió đêm thổi tới khiến trường sam của hắn ta theo gió thổi phồng lên. Trái tim của hàng trăm người ở sơn trang đều đập mạnh, ai nấy đều chăm chú quan sát để chờ đợi xem cuộc đối đầu giữa hai cao thủ đứng đầu hai quốc gia sẽ như thế nào.
"Đợi đã!" Âm thanh lạnh như băng đột ngột vang lên, Dịch Hàn từ từ ngẩng đầu. Hắn ta vừa ngẩng đầu lên đã Tố Yên ôm cây tỳ bà đứng trước mặt mình.
Đôi mắt như nước mùa thu của Tố Yên tràn đầy bi thương và tức giận, cô nhìn Dịch Hàn, mỉm cười buồn bã: "Đã qua nhiều năm như vậy, không biết Dịch gia hiện tại có ổn không?"
Dịch Hàn hơi nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng nhưng không trả lời.
Tố Yên cười nhạo một tiếng: "Còn nhớ ngày xưa Dịch gia giỏi nhất là khua môi múa mép mà sao hôm nay một từ cũng không nói ra được vậy? Nhưng mà, Tố Yên có một chuyện không thể không nói trước khi Dịch gia quyết đấu, Tố Yên cũng không muốn Dịch gia đi xuống Hoàng Tuyền mà vẫn không hiểu chân tướng." Nàng ấy bước từng bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Dịch Hàn rồi thì thầm vào tai hắn ta vài câu nào đó.
Dịch Hàn đột nhiên ngẩng đầu nhưng Tố Yên lại nhanh chóng quay người đi. Trang phục diễn của nàng ấy vẫn còn chưa cởi mà chiếc trâm cài tóc đã bị vứt đi, chiếc đàn tỳ bà cũng bị ném xuống đất, cười lớn: "Dịch Hàn, ngươi đã phụ tỷ tỷ của ta khiến tỷ ấy ôm hận mà chết. Đêm nay nhất định tỷ ấy sẽ chờ ngươi ở dưới cửu tuyền để tính toán hết những gì ngươi đã nợ tỷ ấy!" Sau đó nàng ấy dần dần đi khuất vào trong bóng đêm cùng nụ cười chua xót.
Dịch Hàn đứng đó hồi lâu, đè nén sự xao động trong lòng, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Bùi Diễm đang mỉm cười nhìn mình. Nụ cười kia nhìn có vẻ ấm áp nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lẽo như băng, sắc bén như lưỡi dao.
Dù sao hắn ta cũng là một trong những cao thủ đứng đầu thiên hạ nên lúc này hắn ta chỉ đành cố gắng hết sức quên đi những lời Tố Yên vừa nói. Sau đó hắn ta không nói một lời dư thừa nào mà hòa hơi thở của mình với trời xanh, kiếm Thu Thủy nhẹ nhàng vung lên mang theo tia sáng lạnh lẽo, thân hình bỗng chốc biến mất và tấn công về phía Bùi Diễm.
Thân thể của Bùi Diễm nhẹ như lông hồng. Hắn đột nhiên bay lên không trung, thanh kiếm trong tay vẽ lên một dải sáng mờ chắn một đòn kiếm sấm sét của Dịch Hàn.
“Leng keng” một tiếng, ánh sáng sắc lạnh của hai thanh kiếm lóe lên trong không trung. Bùi Diễm mượn lực nhanh chóng lùi lại giống như con chim lớn nhanh nhẹn bay đi. Dịch Hàn nhanh chóng đuổi theo, kiếm Thu Thủy trong tay như sóng nước di chuyển từ dưới lên trên, một lần nữa đâm thẳng vào trước ngực Bùi Diễm.”
Mũi kiếm còn chưa tới mà gió xung quanh lại phát ra âm thanh dữ dội giống như bị mũi kiếm đâm xuyên qua vậy. Bùi Diễm biết không thể đỡ được một đòn này nên nghiêng sang một bên để né tránh, lấy lui làm tiến, dưới chân liên tục đã ra nhiều cước. Trong ánh sáng sắc lạnh của thanh kiếm Dịch Hàn đang cầm, đá thẳng vào nhị huyệt Thiên Trung và Tím Cung trước ngực hắn ta.
Dịch Hàn khụy xuống, cúi eo, cổ tay hạ xuống, mũi kiếm chém về phía chân phải của Bùi Diễm.
Bùi Diễm xoay chân phải, dẫm lên thanh kiếm Thu Thủy rồi mượn lực bay lên. Thân thể của hắn lơ lửng trong không trung giống như hạc bay lượn trên bầu trời, cố gắng tránh né kiếm khí sắc lạnh của Dịch Hàn.
Dưới ánh trăng, có hai thân ảnh một xám một xanh đang không ngừng lượn vòng trên không trung. Bóng xám như hạc giữa trời quang, bóng xanh như ánh sáng xuyên qua cánh đồng sao. Thế kiếm của Dịch Hàn mạnh mẽ sắc bén, uy thế tràn đầy, trong khi thế kiếm của Bùi Diễm mang theo một loại khí chất trầm ổn, điềm tĩnh khiến người ta cảm nhận được phong thái thong dong tự nhiên của một người chỉ huy thiên binh vạn mã.