Bùi Diễm rời khỏi cung điện Hoằng Đức, hiện đã gần giữa trưa. Bầu trời mây đen phủ kín, gió thu cuốn theo phiến lá rụng, tay áo lạnh lẽo. Hắn đứng bên trụ đá Bàn Long Ngọc, nghĩ lại cuộc tranh luận vừa rồi với Hưu Tướng Đào Hành Đức, không nhịn được mà cười lạnh một tiếng.
Tiếng bước chân vọng lên, giọng nói dễ chịu của Tĩnh Vương vang lên: "Tướng Quân vất vả rồi!"
Bùi Diễm khẽ ngẩng đầu, nhìn vào đám mây đen kịt trên trời, im lặng một hồi lâu, nói: "Cuối cùng thì trời đã nổi gió rồi!"
Tĩnh Vương cũng đứng bất động nhìn về chân trời, gật đầu: "Đúng vậy, trời nắng đã lâu, Nam An phủ hạn hán quá nặng, đây không phải chuyện tốt. Đoán thử trận mưa này, có thể giải quyết được gánh nặng hay không."
Hắn im lặng một lát, lại nói: "Tướng Quân, vụ việc của giáo phái Tinh Nguyệt, không thể trì hoãn được nữa, tình hình trong triều hôm nay, chỉ sợ giáo phái này đang thâm nhập vào các thế lực trong kinh thành."
"Đúng vậy, Tiêu Vô Hà lập kế hoạch nhiều năm, lần này nhất định sẽ không chịu để căn cơ của mình bị chia đôi, chỉ sợ thủ đoạn phản kích sẽ cực kì hung ác, ta phải tìm ra hắn càng sớm càng tốt, mới có thể yên tâm."
Tĩnh Vương thấp giọng nói: "Vậy vì sao hôm nay Tướng Quân lại công khai kế hoạch xây dựng đê điều của mình ngay tại triều đình? Không sợ rằng trong những quan văn vừa rồi có người của Tinh Nguyệt giáo thâm nhập vào hay sao?"
Bùi Diễm mỉm cười nhẹ nhàng, cũng không đáp lại, xoay người chắp tay cung kính chào: "Vương gia, thần xin phép cáo lui. Ngày tới, mẫu thân thần sẽ kỷ niệm sinh nhật lần thứ 40. Bà ấy không thích quá phô trương náo nhiệt, nhưng thần vẫn muốn tổ chức một buổi lễ cho bà. Hy vọng vương gia có thể dành chút thời gian, đến tham dự, thần sẽ sai người đưa thiệp mời."
Tĩnh Vương kinh ngạc: "Thì ra ngày mai chính là ngày sinh thần của lệnh đường. Sao trước giờ không nghe thấy cậu nhắc đến, để ta chuẩn bị một phần lễ. Yên tâm, đến lúc đó, ta nhất định sẽ đích thân đến chúc thọ lệnh đường."
Bùi Diễm cúi chào lần nữa, rồi bước xuống cầu thang.
Tĩnh Vương nhìn theo bóng lưng của Bùi Diễm càng xa dần, nhìn đến xuất thần, bất ngờ có người vỗ nhẹ vào người, hắn vội vàng xoay người hành lễ: “ Đại ca!”
Trên gương mặt tròn của Thái tử hiện lên nụ cười khổ: “ Tam đệ ngươi cũng quá tinh ranh đi, không cần quay người nhìn lại cũng biết được là ta.”
Tĩnh Vương thoáng cúi đầu khom lưng: “ Người dám vỗ vai đệ chỉ có thể là huynh hoặc là nhị ca. Nhưng gần đây nhị ca vẫn còn đang giận đệ, chắc chắn sẽ không để ý tới.”
Thái tử cười hì hì, không hề có vẻ nghiêm túc của một huynh trưởng, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc tại sao nhị đệ lại giận ngươi?"
Tĩnh Vương cười khổ: "Hôm trước, phụ hoàng gọi đệ và nhị ca đến thi đua về học tập, tán dương ta vài lời, nhị ca không vui, cứ thấy đệ là liền cau mày.”
Thái tử khi nghe thấy bốn chữ "Kiểm tra thi cử" đã lạnh run một cái, vội vàng nói: "Không được, ta cần phải nhanh chóng quay về để chuẩn bị." Vừa nói xong, đã vội vã bỏ đi.
Đợi Thái tử đi xa, Tĩnh Vương mới ngẩng đầu lên, mỉm cười một cách khinh thường.
Bùi Diễm đã về đến tướng phủ, gió càng ngày càng mạnh, còn mang theo hơi nước.
Hắn vừa mới ra khỏi kiệu , ngay lập tức đám động tùy tùng đã bung dù lên che chắn. Vào cổng chính, đi ngang qua sảnh đường , dọc theo hành lang dài, bước vào Thận Viên, vừa định cởi áo choàng ra, anh lại lùi lại hai bước nhìn về phía Giang Từ đang ngồi trên lan can hành lang gấp khúc, cười nhẹ, không để tâm đến cô, nhanh chóng bước vào phòng.
Giang Từ cười khúc khích đi theo hắn. Bùi Diễm để người hầu gái giúp mình cởi bỏ mãng bào, thay lấy áo lông rồng, mặc chiếc áo lụa màu tím nhạt, bên ngoài khoác lên mình chiếc áo dài lụa xanh nhạt. Một cô hầu gái khác nhẹ nhàng giúp hắn tháo mũ quan, buộc tóc đen lên, bên trên cài một chiếc trâm màu tím nhạt, càng làm cho vẻ đẹp tuấn tú của hắn hiện ra, phong thái cao quý.
Bùi Diễm không để tâm đến Giang Từ, nằm trên chiếc ghế xích đu, giơ lên quyển sách "Tập Truyện Thanh Trần" đặt trước mặt, nhìn một cách thong dong, còn thắt lên hai chân thon dài nhẹ nhàng run lên. Bốn cô hầu gái xinh đẹp đứng ở phía sau anh, có người giữ khăn, người bưng trà, người cầm chổi, người còn thêm hương
Trong lòng Giang Từ chứa đầy sự khinh bỉ, cô hắng giọng , đi đến phía trước ghế của Bùi Diễm , khom lưng hành lễ, thẳng thắn nói: "Giang Từ xin đa tạ ơn cứu mạng của Tướng Quân."
Bùi Diễm nhìn nàng qua cuốn sách, phát ra một âm thanh "Ừm" từ mũi, không phát biểu gì cả.
Trên khuôn mặt Giang Từ nở nụ cười rạng rỡ, nàng tự mình lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Bùi Diễm nghiêng đầu nhìn sách trong tay Bùi Diễm cười nói: "Tướng gia thật sự là người có học vấn, cuốn 'Thanh Trần Tập' này dẫu đánh chết ta đi nữa ta cũng không đọc nổi."
Bùi Diễm vẫn không để ý đến nàng, một mình tiếp tục đọc sách.
Giang Từ tiếp tục trò chuyện với hắn, nhưng hắn ta chỉ luôn nói “ ồ” hoặc “ ừm”, không để ý tới những lời nàng.