Bùi phu nhân cũng không nhìn hắn, bưng chén trà nhỏ lên, "Ừm" một tiếng, Bùi Diễm chắp tay hành lễ với nàng , rời khỏi chính các.
Hắn bước ra khỏi Điệp Viên, dừng bước ở trước khu vườn, quay đầu nhìn hai chữ "Điệp Viên" đang bay múa trên tấm biển đen kia, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi. Lại qua một lát, hắn chợt nở nụ cười, phất ống tay áo, thản nhiên đi về phía Thanh Viên.
Giang từ còn đang mờ mịt giãy giụa trong sương mù và lửa lớn thiêu đốt, nhưng nàng vẫn không thể nhấc nổi bước chân mình, lại càng không thể xông ra khỏi phiến đại vụ này, cũng không nhảy ra được cái nồi nung lớn này.
Bất quá bên tai nàng , ngược lại có thể loáng thoáng nghe được sau sương mù có người đang nói chuyện.
"Xem ra, sợ là không cứu nổi sống nữa."
"Đại quản gia, ngài xem nên làm gì bây giờ? Có nên đi bẩm báo với Tướng gia không?"
"Tướng gia bận bịu đến chân không chạm đất, làm sao có thể để ngài ấy bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này. Nếu không phải tìm được manh mối của Tinh Nguyệt giáo chủ trên người nàng ta, Tướng gia tất sẽ lưu lại mạng nhỏ này của nàng!"
"Đại quản gia nói đúng, nhưng bây giờ đã đến tình huống này, nếu không, ta hãy mời 'Thần nông tử' tới xem một chút. Nếu nàng thật sự chết, bên phía Tướng gia chỉ sợ là khó giải thích.
"Dịch hạch đang hoành hành ở Ngọc Giang, 'Thần nông tử' đã vội vàng đi hành y cứu người, nước xa không cứu được lửa gần.”
"Hay là, đi Thái Y Viện hoặc là 'Hồi Xuân đường', xin nhờ họ xem thử."
"Không được, cô gái này lai lịch không rõ ràng , hơn nữa lại có lại đặc biệt quan trọng, không thể để cho người ngoài biết chuyện của nàng, chuyện này thật sự có chút khó giải quyết."
"Đúng rồi, đại quản gia, Thôi công tử ở trong Tây Viện kia, không phải là rất tinh thông y thuật sao? Tướng gia từng khen y thuật của hắn rất tốt, nói y thuật của hắn, so với y chính của Thái Y viện cũng không thua kém.”
"Đúng vậy, ta cũng quên chuyện này. Nhanh, đi Tây Viện mời Thôi công tử tới xem một cái. Tướng gia rất coi trọng hắn, từ lâu đã muốn chiêu mộ hắn làm người dưới trướng, để hắn tới xem một cái, hẳn là không có vấn đề gì cả."
"Vâng!"
Giang Từ rất ghét tình huống không mở mắt ra được này, lại nghe thấy tiếng người bên cạnh đang nói chuyện, nàng duỗi tay ra, cực lực muốn xua tan lớp sương mù trước mắt, hai tay nàng không ngừng vung vẩy, hình như đã bị một người nắm chặt lấy.
Người kia bắt lấy mạch của nàng, giọng nói rất dễ nghe: "Phương thuốc trước đây dùng quả thật là cực kỳ tốt. Chỉ là dùng trong một khoảng thời gian dài như vậy mà vẫn giữ nguyên liều lượng như thế, thì thật là sai sót lớn."
"Thôi công tử, theo ý ngài thì..."
"Ta nghĩ, cũng không cần mở phương thuốc mới, dựa theo phương thuốc lúc trước, cắt giảm một nửa đi. Ta sẽ mỗi ngày châm cứu thêm cho nàng hai lần."
"Vâng, Thôi công tử, nữ tử này là người mà tướng gia phân phó nhất định phải cứu sống nàng cho bằng được, nô tài còn phải phiền ngài mỗi ngày đến đây nhìn xem nàng một chút.”
"Biết rồi, tướng gia có ân đối với ta, ta sẽ cố gắng hết sức."
Thời tiết chuyển lạnh, gió thổi, trời mưa, cuối cùng cũng không còn nóng khó chịu nữa. Giang Từ thỏa mãn cười mỉm, chậm rãi mở mắt ra. A, sương mù cũng tan đi, thật tốt. Nàng dùng sức nháy mắt, một đôi mắt đen nhánh đột nhiên hiện lên trước mặt nàng.
"Thật sự là tỉnh rồi! Thật tốt quá, Thôi công tử, ngài mau đến xem một chút!"
Giang Từ nghi hoặc xoay chuyển con mắt, cổ tay phải đã bị người ta khóa chặt. Một lát sau, thanh âm dễ chịu mà hai ngày trước đã nghe qua vang lên: "Ừm, đã có sự cải thiện, từ hôm nay trở đi, lượng thuốc sẽ giảm một nửa, đoán chừng vài ngày nữa, nàng có thể bước xuống giường rồi."
Hóa ra là nàng đang bị thương, không phải bị bệnh. Giang Từ chậm rãi nhớ lại đêm trước ở Trường Phong sơn trang: Dưới ánh trăng, Bùi Diễm mang theo nụ cười tuấn tú bước vào Cúc Viên, lại đột nhiên bay về phía cây đại thụ, rồi người kia lại đẩy nàng rơi xuống cây, đôi bàn tay của Bùi Diễm trực tiếp đánh lên ngực nàng.
Sau đó, là những người kia như nói chuyện bên tai nàng, từng câu từng chữ , tất cả đều chất chứa trong đầu, nàng "A" một tiếng gọi ra, dọa cho những người trong phòng hoảng sợ.
Giang Từ nhắm mắt lại, lại suy nghĩ mọi chuyện một lần nữa, mở mắt ra, nhìn chàng trai trẻ tuổi đang bắt mạch trên tay nàng, lông mày chau nhẹ, mơ màng nói: "Ngươi là ai? Đây là nơi nào?"
Một tiểu nha đầu tiến tới, cười tươi như hoa: "Cô nương, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, đây là phủ Tả tướng, ta tên là An Hoa, vị này là Thôi công tử, là người khám bệnh chữa thương giúp cô.”
Giang Từ rên lên một tiếng đau đớn: "Thì ra ta còn chưa chết, ta còn tưởng ta đã đến Âm Tào Địa Phủ đây."