Chương 34: Đôi mắt long lanh biến mất trong đêm (1)

Lưu Thủy Điều Điều

Tiêu Lâu 25-12-2023 10:26:08

Kết thúc một khúc hát, Giang Từ cười và quay lại bàn, nâng chén rượu lên chuẩn bị uống. Thôi Lượng đi tới, đưa tách trà qua, nói nhỏ: "Vừa dùng họng xong, đừng uống rượu." Giang Từ vội vàng đặt chén rượu xuống, nhận lấy tách trà, uống một hớp, cười nói: "Cảm ơn." Nàng ngồi xuống bàn, nhìn thấy trong mâm vẫn còn một con cua đồng, không khỏi bất ngờ, lúc nãy nàng đã ăn hết cua trong mâm rồi, sao lại lòi thêm ra một con nữa nhỉ? Món ăn ngon trước mắt nên nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, lại duỗi tay ra, nhưng không thấy chiếc kìm bạc. Nàng cúi người xuống tìm thì thấy một bàn tay thon dài đưa chiếc kìm bạc đến trước mặt nàng. Giang Từ đứng thẳng dậy, nói: "Thôi công tử, cảm ơn huynh rất nhiều." Thôi Lượng mỉm cười nói: "Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy. Sau này, ta gọi muội là Tiểu Từ, nếu muội không cảm thấy phiền, cứ gọi ta một tiếng đại ca là được." Giang Từ cười nói: "Được, Thôi đại ca." Nàng ngồi xuống cạnh bàn, bắt đầu bóc vỏ cua, cắt chân cua. Ngay lúc nàng đang vui vẻ ăn cua thì bất ngờ nghe Thôi Lượng ở bên cạnh gọi: "Tiểu Từ." Giang Từ "Ừm" một tiếng, trong miệng đang cắn một miếng thịt cua, quay đầu lại: "Có chuyện gì vậy? Thôi đại ca." Thôi Lượng cười khổ: "Mặc dù cua đồng tốt, nhưng muội cũng phải ăn ít lại một chút, cẩn thận lát nữa sẽ bị đau bụng hoặc phát ban đấy." Giang Từ tranh thủ uống một chén rượu Cúc, nói: "Không sao, trước kia muội đã từng ăn cua đồng, cũng không gặp vấn đề gì." Rồi nàng lại tiếp tục rót thêm chén rượu nữa. Thôi Lượng giật lấy bình rượu khỏi tay nàng: "Không được, trọng thương của muội mới khỏi xong, không thể tiếp tục uống nữa." Giang Từ quay đầu nhìn hắn ta, lúc này nàng đã uống hơn mười chén rượu cúc, hai gò má đỏ rực, đôi mắt sáng trong cũng đầy hơi rượu, một nụ cười quyến rũ treo trên khóe môi. Nàng lắc lắc vạt áo của Thôi Lượng, buồn bã nói: "Thôi đại ca, cho muội uống thêm một chén nữa." Thôi Lượng giấu bình rượu sau lưng, chỉ cười không trả lời. Ở phía bên kia, không biết Tố Yên đã nói câu gì mà Tĩnh vương và Bùi Diễm cười ồ lên, hai người ở bên này hình như vẫn chưa nhận ra, chỉ lo cãi nhau vì cái bình rượu. Bùi Diễm vừa cười vừa liếc qua hai người, trong mắt lóe lên ánh sáng, có hơi đắc ý. Cười đùa một hồi, hai gò má của Giang Từ càng đỏ hơn, ánh mắt cũng hơi mơ hồ, mồm miệng bắt đầu lắp bắp, tay đang kéo vạt áo của Thôi Lượng buông xuống. Thôi Lượng thấy có hơi không ổn, hắn ta vừa định đỡ nàng thì nàng đã ngã lên bàn trà. Thôi Lượng vội vã đỡ nàng dậy, gọi: "Tiểu Từ!" Tố Yến ở bên kia nhìn thấy, nhanh chóng chạy đến, cúi đầu nói: "Sao lại uống say rồi? Đứa nhỏ này, xem rượu như nước hay gì, vậy mà Thôi công tử cũng khuyên muội ấy dừng." Thôi Lượng cười khổ, không nói câu nào. Tố Yên đỡ Giang Từ đứng dậy, đột nhiên Giang Từ ngẩng đầu lên, la to: "Sư phụ, đừng đánh con, lần sau con không dám uống rượu nữa!" Tố Yên cười khẽ: "Còn chưa say hoàn toàn mà đã biết sợ sư phụ rồi!" Thôi Lượng cũng đến đỡ Giang Từ giúp nàng ấy, hắn ta gọi: "Tiểu Từ!" Giang Từ mở mắt ra, nhìn Thôi Lượng một hồi lâu rồi đột nhiên cúi người nôn mửa, bãi nôn không nhiều nhưng đã làm dơ chiếc váy màu sen. Tố Yên lắc đầu: "Xem này, uống tới mức này, lãng phí chiếc váy làm từ vải tơ băng tốt nhất quá đi." Nàng ấy vẫy tay, hai thị nữ đi tới. Nàng ấy suy nghĩ một chút, rồi dặn dò: "Hãy dẫn tiểu cô nương này đến phòng của ta, thay cho nàng bộ đồ màu đỏ thẫm mới được đưa hôm qua của ta, rồi nấu chút canh giải rượu đi." Hai thị nữ tiến lên, đỡ Giang Từ đi về phía sau bức bình phong. Giang Từ yếu ớt dựa vào người hai thị nữ, bước đi từ từ, chậm rãi. Khi đi qua Bùi Diễm, chân của nàng mềm nhũn, cung nữ chưa kịp đỡ thì nàng đã ngã về phía Bùi Diễm. Bùi Diễm ngửi được mùi rượu nồng và mùi chua, nhíu mày, vung tay áo làm Giang Từ ngã qua một bên, đầu nàng đập vào bàn trà, nàng đau đến mức tỉnh rượu, nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy khuôn mặt chán ghét và miệt thị của con "cua đồng" kia đang nhìn mình, trong lòng bực bội, trừng mắt với Bùi Diễm. Tố Yên thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng chạy tới đỡ Giang Từ dậy, giao nàng cho hai thị nữ đỡ vào. Tĩnh vương bên cạnh thấy thú vị, cười nói: "Thiếu quân, vậy mà ngươi còn phải so đo, tức giận với một tiểu nha đầu sao?” Bùi Diễm cười mỉm, đổi chủ đề, Tĩnh vương cũng không quan tâm đến nữa, Tố Yên lại tiếp tục trò chuyện, trong căn phòng lại vang lên tiếng cười vui vẻ. Giang Từ được hai thị nữ dìu đi dọc theo hành lang, rẽ vào một căn phòng cuối cùng ở phía bắc Lãm Nguyệt Lâu. Trong phòng trang trí tinh xảo, tranh gỗ treo ngang tường, giường nệm êm ái, hương thơm dịu nhẹ.