Chương 45: Tên khốn vô sỉ

Bạch Thủ Yêu Sư

Hắc Sơn Lão Quỷ 23-04-2021 07:57:23

"Khó khăn lắm mới đợi được thời cơ, Phương gia nhà ngươi sắp sụp đổ, ngươi lại nằm trong tay ta. Muốn báo thù, kết quả ngươi lại... hừ... Nói cũng kỳ quái, rõ ràng là tu vi ta cao hơn hắn, sao lại không thu thập được hắn?" "Nhất định là tên vương bát đản kia đánh lén, chờ ta dưỡng thương xong thì ngươi..." -... -... Trong lòng nghĩ nghĩ, vừa đi tới đầu đường đã thấy ba vị cùng trường đợi sẵn, bọn họ cùng nhau cưỡi ngựa chậm rãi đến thư viện, trên đường mọi người đều bảo trì trầm mặc, không ai nói ai, cũng không nhìn sang đối phương, trong lòng bọn họ cảm thấy ngột ngạt đến cực điểm. Rõ ràng là đã bàn bạc cùng nhau giáo huấn tên nhị công tử Phương gia kia, vừa được nổi bật trước thư viện, lại vừa đả kích thanh danh của Phương gia ở thành Liễu Hồ, quan trọng nhất là làm cho lão nhân gia Nguyên Chấp sư khai ân, chỉ điểm nhiều hơn để cho bọn họ ba năm sau thoải mái hơn chút? Nhưng kết quả này... -Tới thư viện rồi, các người đừng nhắc đến chuyện ngày hôm qua... Cho đến khi ra khỏi thành, Thân Thời Minh mới rầu rĩ mở miệng, tàn nhẫn dặn dò bọn họ. Bọn họ không ai lên tiếng nhưng đồng loạt gật đầu, không cần Thân Thời Minh nhắc nhở, bọn họ cũng biết chuyện này không thể truyền ra ngoài, đường đường là Luyện Khí sĩ trong thư viện hai năm như vậy, mà lại bị một tên người mới Phương nhị công tử đánh đấm chỉ biết kêu trời gọi đất, không biết chuyện này bị người ngoài biết được sẽ chọc cười đến thế nào đâu... Mặt mũi đệ tử thư viện, trăm triệu lần không thể vứt... -Vài vị sư huynh hữu lễ, đặc biệt là Thân Thân sư huynh... Ngay khi bọn họ vừa mới thương lượng xong sau khi trở lại thư viện nên nói như thế nào với người khác về vết thương trên mặt, đột nhiên ở phía trước vang lên một tiếng cười, Thân Thời Minh và ba vị cùng trường đều cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại thì nhìn thấy có một chiếc xe ngựa màu đen tinh xảo, Phương Thốn cười vén mành lên, chào hỏi bọn họ. -Ngươi... ngươi muốn làm gì? Kẻ thù gặp nhau, Thân Thời Minh giận dữ đỏ mắt. -Hôm qua ta cùng với chư vị sư huynh luận bàn, cực kỳ tâm đắc, nhưng cũng không đã ghiền, cho nên mới sáng sớm tới chờ chư vị sư huynh... Phương Thốn đi xuống xe ngựa, cười nói: -Luận bàn một chút? -... Thân Thời Minh ngồi trên lưng ngựa lập tức ngây dại, mắt mở to nhìn trừng trừng Phương Thốn. -Ngươi... ngươi ngươi ngươi... -Phương... Phương Phương Phương... Những người còn lại ngồi trên lưng ngựa cũng bị dọa, một đám nói năng lắp bắp, ngay cả lời nói cũng nói không rõ ràng. Người này hôm qua chiếm nhiều tiện nghi như vậy, sao hắn... Phương Thốn cười nói: -Nghe nói học sinh trong thư viện thỉnh cầu luận bàn là không thể cự tuyệt, đúng không? Thân Thời Minh và ba vị cùng trường không biết nên nói như thế nào cho phải, đặc biệt là Thân Thời Minh, vốn là nghẹn một bụng hỏa, đầu nóng lên, chỉ muốn xông tới liều mạng cùng Phương Thốn, nhưng vừa mới động đậy, cả người đau nhức nhắc nhở hắn ta chuyện ngày hôm qua, tuy Phương Thốn ra tay không quá nặng, không làm hắn ta chịu nhiều thương tích, nhưng lúc này mới vừa qua một đêm, tu dưỡng còn chưa... Phương Thốn cười xong, bỗng nhiên kêu lên: -Mời! Thân Thời Minh không quan tâm, thúc ngựa đi về phía trước, không ngờ bị Phương Thốn duỗi tay kéo đai lưng của hắn, kéo thẳng xuống ngựa. -Ta... Thân Thời Minh vừa sợ vừa giận, hắn chưa kịp nói gì đã bị Phương Thốn kéo xuống mặt đất, rồi sau đó ra tay nhanh nhẹn, thời gian tích tắc trôi qua, Thân Thời Minh không biết hắn ăn hành bao lâu, đầu óc nặng nề, chỉ dùng hai tay che háng lại, nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích. -Ngươi thật thông minh... Phương Thốn thấy hắn che háng kín mít, không tìm ra cơ hội ra tay, tiếc nuối lắc đầu. Sau đó hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn những người còn lại. Mấy người còn lại hai mắt nhìn nhau, chậm rãi nhảy xuống ngựa, sau đó ôm chặt đầu. Rầm! Bụp! Bang! Bốp! Sau một lúc lâu, Phương Thốn thần thanh khí sảng, quay lại xe ngựa, vui vẻ mở Thiên Đạo Công Đức Phổ ra. Nhìn công đức hiện lên 100 niệm, hắn càng thêm sảng khoái! Tuy hắn không tính đi giáo hóa kiếm 3000 công đức, nhưng nếu làm như vậy được tăng thêm công đức... Hắn tình nguyện thử! Trước tiên, tăng một lèo đến 33cm rồi nói sau!... Một đám người Thân Thời Minh không thể hiểu được tại sao bọn họ lại bị ăn hành như vậy, lại không biết rằng vận rủi của bọn họ đã chính thức bắt đầu. Mãi cho tới tối, đám người Thân Thời Minh vẫn tràn đầy căm phẫn, đi ra khỏi thư viện, bọn họ quyết định tìm một tửu lầu uống rượu, rải oán khí, buông lời hung ác. Ngờ đâu... vừa ra tới hẻm nhỏ đã thấy được một chiếc xe ngựa màu đen. Phương nhị công tử ngồi trên xe ngựa, lười biếng chắp tay hướng bọn họ: -Thân sư huynh, ta tới xin chỉ giáo... Ngày hôm sau, bọn họ cố ý dậy thật sớm, thừa dịp trời còn tối đi đến thư viện, ai ngờ... vừa đến cửa thành đã thấy được một chiếc xe ngựa màu đen ngừng ở cửa thành, như là đã đợi hồi lâu, trong xe vang lên một tràng tiếng cười. -Thân sư huynh, ta tới lãnh giáo!... Ngày hôm sau nữa, tan học, bọn họ cố ý về muộn, lại thấy trước cửa thư viện có một chiếc xe ngựa màu đen đứng đợi sẵn. -Thân sư huynh, ta tới lãnh giáo!... Thân Thời Minh khóc không ra nước mắt. Hắn không biết mình đã làm gì lại chọc phải chủ nhân khó chơi như vậy! Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn Phương gia tan hoang, họ Phương này vào thư viện, vừa vặn giáo viên không thích, vậy hắn sẽ giúp hắn ta giáo huấn Phương Thốn, vừa giải sầu, lại có thể lấy lòng giáo viên, một công đôi chuyện? Sau đó, hắn liền trải qua những chuỗi ngày thảm cảnh, khốn khổ nhất trên đời này! Chẳng qua hắn chỉ muốn thỉnh giáo một lần, thằng nhãi này liền như keo dán chó, bám hắn thật chặt. Mình từ trong thư viện ra, Phương Thốn đã chờ ở đó. Mình từ trong thành ra, Phương Thốn cũng đã chờ ở đó. Có một ngày, hắn cố ý đi học muộn, giữa trưa mới đến thư viện, Phương Thốn đã đứng trước cửa nhà mình đợi. Đường đường là thiếu gia Thân gia, hắn có bao giờ phải chịu loại bực tức như thế này chứ? Hắn giận thì có giận, nhưng nói với phụ thân hắn thì thế nào chứ? Phụ thân hắn căn bản không thể chọc đến Phương gia, nhìn như hiện tại Phương gia đang xuống dốc nhưng Phương gia không phải là người dễ trêu chọc!