Chương 31: Phương Thốn cầu học (2)

Bạch Thủ Yêu Sư

Hắc Sơn Lão Quỷ 23-04-2021 07:57:21

Bởi vì hậu sơn này cất giấu một vài oan hồn lệ quỷ. Những oan hồn lệ quỷ này ban ngày sợ ánh nắng, không dám hiện thân, nhưng đến ban đêm sẽ ngay lập tức chạy ra hậu sơn, hễ có người vô ý xâm nhập đều sẽ bị bọn chúng quấn lấy, hoặc là cắn nuốt Tiên Thiên chi khí, nếu bị sát khí của chúng ám sẽ nguy hại đến tính mạng. Phương Thốn xông vào hậu sơn, vốn chọn ban ngày. Nhưng bây giờ thời tiết bỗng âm u, những oan hồn lệ quỷ kia liền có khả năng xuất hiện. -Rầm rầm... Phương Thốn đã có thể nhìn thấy điểm cuối cùng của con đường mòn này, cũng có thể nhìn thấy Thanh Chung treo trên đài cao ở điểm cuối con đường mòn. Nhưng phía sau hắn chợt vang lên tiếng gió đêm phất qua ngọn cây, vang lên rầm rầm, giống như quỷ khóc, hắn cảm giác được nhiệt độ không khí xung quanh bất chợt hạ xuống bảy tám độ, có một loại cảm giác âm u mà hung hiểm nào đó đang thật nhanh bay vút lên từ hậu sơn này, trong nháy mắt xuyên qua vị trí mấy trăm trượng, sau đó đánh tới sau lưng mình... Lúc này Phương Thốn đã chạy vội tới điểm cuối đường mòn, dường như đưa tay liền có thể bắt lấy Thanh Chung. Nhưng hắn có thể cảm giác được hung hiểm phía sau, nhất thời quay người nhìn về phía sau lưng mình. Xuất hiện trước mắt hắn là mấy gương mặt trắng bệch. Đây là thứ mà Phương Thốn kiếp trước đã nghe nói vô số lần, nhưng ở thế giới này mới lần đầu được gặp. Oan hồn! Những oan hồn kia có vẻ mặt trống rỗng đần độn, dường như lộ vẻ tham lam mà nhìn chăm chú mình, chẳng qua hắn biết những oan hồn này cũng không phải nhìn mình, mà là Tiên Thiên chi khí của mình, bởi vì những oan hồn này đã chết rồi. Tiên Thiên chi khí là tồn tại ngoài ý muốn, bởi vì dương sang âm, cho nên bọn chúng vô ý thức có dục vọng mãnh liệt với bất cứ khí tức người sống nào. Những oan hồn này đã vọt tới trước người, dâng lên như khói đen, giương nanh múa vuốt, như muốn nhào về phía mình... -Cái này... cái này đã không còn thuộc về khảo nghiệm học sinh xông vào hậu sơn nữa... Nhìn qua những oan hồn đột ngột xuất hiện, còn hung ác nhào về phía Phương Thốn kia, vô số người sợ hãi. Trương Thế Hiền vội nói: -Cần cứu không? -Tuy để đám học sinh ban ngày xông vào hậu sơn, né những hung thần này, nhưng cũng không nói đây không phải là một trong những khảo nghiệm không phải sao? Lão nhân đội nón rộng vành màu đen cười lạnh nói: -Chạy đến là gặp xui. Trên vách núi, hai vị lão tọa sư, một người sắc mặt âm u, một người con ngươi rụt lại, nhưng rất rõ ràng hai người bọn họ đều không có ý ra tay, bởi vì bọn họ biết bên cạnh còn có viện chủ, mà lúc này, viện chủ thư viện Bạch Sương cũng chỉ ngồi lặng lẽ trên lưng thanh dương, liếc nhìn oan hồn nhào về phía Phương Thốn, hơn nữa không có ý muốn ra tay cứu giúp. -Thốn nhi của ta... Phương lão gia kêu rên một tiếng, muốn xông tới hậu sơn. Chỉ là lúc ông ta muốn cất bước, oan hồn kia cũng đã lao tới trước người Phương Thốn... "Đáng tiếc, lúc đầu ta giả heo ăn thịt hổ, bây giờ xem ra ta không diễn theo kịch bản này được rồi... Giờ phút này, trong lòng Phương Thốn cũng thở dài một tiếng. Nhìn quỷ oán đã gần trong gang tấc kia, trước mắt hắn hiện ra một bảng danh sách vô hình. Thời gian giống như trở nên chậm lại trong khoảnh khắc này. Trên bảng danh sách này có thể nhìn thấy một vài con số lặng lẽ hiện ra. Tiên Thiên chi khí: 31,2cm! Công đức: 1500 niệm! Vốn Tiên Thiên chi khí trình độ này là Phương Thốn đã tỉ mỉ suy nghĩ, vừa vặn nằm ở vị trí giữa trong thư viện Bạch Sương, mà hắn cũng chỉ định bày những thứ này trước mặt người khác, như thế đã có thể được thư viện che chở, cũng sẽ không được quan tâm quá kỹ càng, dù sao thân làm đệ đệ tiểu tiên sư Phương Xích, lúc này được chú ý thì cũng đã để lộ bản thân quá nhiều... Nhưng lúc này hắn không có lựa chọn khác. Đột nhiên hắn động niệm, quát khẽ trong lòng: -Tất cả công đức đều bù vào Tiên Thiên chi khí của ta... Trên Công Đức Phổ, số lượng thay đổi. Ý niệm công đức biến mất, mà Tiên Thiên chi khí của Phương Thốn chợt tăng lên tới 32,8cm. Khí tức Thiên Thiên, mỗi một chút thay đổi đều là chuyện lớn. Nhất là trong nháy mắt, bỗng nhiên tăng vọt dâng lên cuồn cuộn khuấy động như núi lửa. Mà Phương Thốn trong mắt người ngoài thì lúc này xem ra đã bị oan hồn bổ nhào vào, không thể trốn đi đâu được, khí thế quanh người chợt xảy ra thay đổi, trên đỉnh đầu dường như có lông trắng loáng thoáng hiện lên, mà một loại khí huyết dương cương nào đó trên người hắn vào lúc này lập tức bùng phát, thậm chí giống như một cơn thuỷ triều bỗng nhiên xuất hiện, mênh mông cuồn cuộn xông về phía trước. Nhìn thẳng qua những oan hồn kia, Phương Thốn quát lên như sấm: -Cút. -Hú... Vẻ tham lam trên mặt những oan hồn kia thay đổi, bị khí thế bất thình lình hù dọa, thế mà trở nên tán loạn không chịu nổi, vội vã thu lại khí thế, trong miệng phát ra tiếng hét to khiến cho tinh thần người ta khiếp sợ, sau đó vội vàng trốn vào trong khu rừng ở hậu sơn. Chỉ còn lại Phương Thốn đang lạnh lùng đứng trên đường mòn, vẻ mặt đầy tức giận, khí thế bừng bừng... Tất cả mọi người đều bị một màn này hù doạ, rất lâu không nói được thành lời. Một người phàm chưa từng tu hành, chỉ dựa vào khí phách bản thân đã hù dọa oan hồn chạy mất? Ngay cả đám giáo viên thư viện kia, sắc mặt lẫn ánh mắt bọn họ cũng dần trở nên vô cùng sâu xa. Một mảnh im lặng, Phương Thốn chậm rãi xoay người đi, cất bước đi tới cuối đường mòn, đi tới trước mặt Thanh Chung. Sau đó hắn nhặt chùy nhỏ bên cạnh chiếc chuông lên, nhẹ nhàng đập vào trên Thanh Chung. Đinh... Tiếng chuông khoan thai vang lên, chậm rãi lay động qua hậu sơn, lay động qua thư viện, thậm chí lay động cả thành Liễu Hồ. Sau đó Phương Thốn chắp hai tay hành lễ, cúi người chào thư viện: -Phương Thốn Liễu Hồ, hôm nay đến thư viện cầu học.