Chương 22: Tính toán của Phương Nhị

Bạch Thủ Yêu Sư

Hắc Sơn Lão Quỷ 19-04-2021 08:04:07

Bỗng nhiên Phương Thốn cười nhìn sang Phương lão gia đang quay người chuẩn bị về phòng, nói đến ông cũng giật cả mình, quay đầu lại nhìn hắn, liền nhìn thấy Phương Thốn như không có chuyện gì xảy ra mà nói: -Có rất nhiều người đang chờ đợi xem chuyện xấu của Phương gia chúng ta đấy, nhưng bọn họ lại quên đi một chuyện... Hắn nâng chung trà lên, cười nói: -Phương gia có đến hai nhi tử! Hôm sau, Phương Thốn đã dậy từ rất sớm, sau đó dặn dò quản gia đi chuẩn bị một chút lễ vật. Bởi vì lão quản gia đang bận bịu thu dọn tàn cuộc từ việc buôn bán các nơi và tang sự, nhưng lại nhìn thấy nhị công tử nhà mình dặn dò nghiêm túc như vậy nên không dám trì hoãn, nhanh chóng đi đến nơi để châu báu trong nhà, chuẩn bị những thứ như hồng ngọc điêu, bảo dược hạp này nọ, lại trơ mắt ra đứng nhìn nhị công tử tự ra tay, dời giả sơn, lấy hai vò rượu ngon được cất giấu kỹ càng của Phương lão gia ra. Ông cũng không biết là nhị công tử muốn làm gì, muốn khuyên hắn lúc này không thể so ngày xưa, nên tiết kiệm chút, rồi lại nói không nên lời. -Đem đến hẻm Thanh Liễu thành Tây đi! Phương Thốn đang ngồi trên xe ngựa, nghiêng người thoải mái, dặn dò lão Hoàng đang lái xe. Vó ngựa lộc cộc, kéo lấy cỗ xe tinh tế nổi tiếng trong thành Liễu Hồ, xuyên ngang qua đường lớn của thành Liễu Hồ. Có không ít người đã nhận ra chiếc xe ngựa rất tinh tế đẹp đẽ của nhị công tử Phương gia, sôi nổi chỉ trỏ nói xấu sau lưng. Chuyện xảy ra trong lúc tang lễ ở Phương gia tối qua đã truyền đi khắp thành Liễu Hồ, nguyên bản Phương gia vì Phương đại công tử chết mà được chú ý, bỗng nhiên lại xảy ra chuyện tranh đoạt tài sản, thân thích bất hòa, nhất thời rước lấy vô số lời bàn qua tiếng lại bàn tán sôi nổi, có rất nhiều người, chính bởi vì những tin đồn mới ý thức được rằng, Phương gia của ngày nay đã không còn như trước nữa. Không còn vị Phương đại thiếu gia tài cao, nhưng lại không biết cụ thể là cao bao nhiêu, Phương gia Liễu Hồ còn có thể tiếp tục cứng sao? Nhất là, ngay cả người đứng đầu ngoại thành như lão Triều cũng đã nhìn trúng vào buôn bán của Phương gia, Phương gia phải làm thế nào đây? Ngược lại là Phương Thốn làm như không thấy những thay đổi này. Hoặc là có thể nói rằng hắn sớm đã liệu được là sẽ có một ngày như hôm nay. Xe ngựa đã đến hẻm Thanh Liễu, dừng ở trước một dinh thự xa hoa bên hồ của thành Tây, sau đó lão Hoàng tiến lên gõ cửa cổng lớn, đưa lên tấm thiệp mà Phương Thốn tự tay viết, trong quá trình đó, Phương Thốn chưa từng bước xuống xe ngựa, chỉ là an tĩnh đợi. Quả nhiên, chỉ một lúc sau, bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng nói câu trả lời của người hầu đối phương: -Tiên sinh không có ở nhà. "Vừa đi bước đầu tiên thì đã không thuận lợi rồi..." Trên mặt Phương Thốn hiện ra một nụ cười cổ quái, trong lòng nghĩ, phải làm như nào để đi tiếp con đường này đây? Nếu như là huynh trưởng, có lẽ sẽ trình môn lập tuyết, lấy thành ý để đánh động đối phương? Phương Thốn cười rồi nói với Hoàng lão quản gia: -Đem theo đôi sư tử hồng ngọc này, đi gõ cửa lần nữa đi! Lão Hoàng đi đến, lại qua không lâu sau, nghe được tiếng trả lời của ngoài hầu đứng trước cửa nói: -Tiên sinh vừa mới trở về, mời Phương công tử vào nói chuyện! Sai người đưa lên chút hạ lễ, còn Phương Thốn tự mình ôm một cái tử mộc đàn tử cất bước đi về phía đình viện. Quanh co lòng vòng chẳng mấy chốc đã được người hầu dẫn vào bên trong một gian thư sương hướng ra một bể nước, ở đây gặp được một lão giả mặc thanh bào, khuôn mặt thanh nhã dáng vẻ như sáu mươi tuổi cười đi tới đón, để Phương Thốn ngồi xuống nói: -Phương nhị công tử tới chơi mà không tiếp đón từ xa được! Phương Thốn rất ngoan ngoãn ngồi cung kính nói: -Tạ Trương sư tứ tọa! Lão giả ở trước mặt này tên Trương Thế Hiền, người này là giáo viên của thư viện Bạch Sương chuyên về môn trận đạo, mặc dù không phải là đại nhân vật cao cao tại thượng như tứ đại tọa sư cùng với viện chủ kia nhưng cũng không thể khinh thường được, ông ấy cực kỳ có tiếng nói trong thư viện. Lần trước lúc Phương Thốn gặp ông ấy thì ông ấy vẫn còn gọi hắn là tiểu hữu! -Ôi, lệnh huynh thiên tư nổi bật hơn xa phàm tu của chúng ta, tiếc là trời đố kỵ người tài, thật sự là... Trương Thế Hiền vừa mới ngồi xuống đã cảm khái, khẽ than thở. -Trương sư quá khen rồi, lúc trước khi huynh của ta vẫn còn thường gửi thư nói với ta, tất cả những thứ mà huynh ấy có được đều là do tọa sư của thư viện Bạch Sương dạy bảo, nhất là Trương sư một tay kỳ môn trận thuật, tinh diệu tuyệt luân, khiến cho huynh ấy được ích lợi không nhỏ, cho dù sau này vào cung, tiến điện, đối mặt với yêu nhân Cửu U Sơn, đối mặt với hung thú Nam Vụ Trạch, từ đầu đến cuối đều dựa vào phòng ngự kẻ địch, nếu không sợ là đã không chịu được những trắc trở kia từ lâu rồi! Vẻ mặt Phương Thốn đứng đắn còn cảm khái hơn cả Trương Thế Hiền. Mặt già của Trương Thế Hiền ửng đỏ nhưng không thể che hết được vẻ hưng phấn, cười ha ha nói: -Quá khen, quá khen... Trong lòng suy nghĩ: "Sau này viết tiểu sử tu hành có thể thêm câu nói này vào..." Phương Thốn cười nói: -Không dối gạt Trương sư, tiểu chất cũng muốn vào thư viện tu tập với các tiên sinh... -Vào thư viện? Vừa rồi Trương Thế Hiền vẫn còn đang tò mò về ý đồ Phương Thốn đến đây, nghe vậy lập tức cảm thấy hơi kỳ quái khẽ vuốt chòm râu của mình, trầm ngâm nói: -Lệnh huynh là kỳ tài trong tu hành nên tư chất của Phương nhị công tử chắc hẳn cũng sẽ không kém, nếu như vào thư viện tu tập chúng ta cầu còn không được, chỉ có điều bây giờ còn một năm nữa mới tới thời gian thư viện mở sơn môn, bây giờ nói tới việc này không phải là quá sớm sao? Phương Thốn vội nói: -Đây chính là chỗ mà tiểu chất muốn nhờ tiên sinh, muốn vào thư viện không cần phải đợi đến lúc mở sơn môn phải không?