-Vị này chính là đệ đệ của tiểu tiên sư, nhị công tử Phương gia?
-Ha ha, hôm qua chính là hắn xông vào hậu sơn, trở thành người thứ mười bảy xông vào phía hậu sơn trong ba năm nay?
-Còn nói là có ba đầu sáu tay gì đó, thì ra chỉ là... dáng dấp đẹp chút?
-...
-...
Phương Thốn ho nhẹ một tiếng, hắn quan sát vài lần. Dưới mắt của mọi người, hắn thản nhiên như thường đeo cặp sách đi tới sau học đình, có thể thấy phía sau còn có mấy vị trí trống không, trong lòng hắn hết sức hài lòng với những vị trí tiểu án này, cũng không biết vì sao, dù là kiếp trước hay là kiếp này, vừa nhìn thấy những vị trí dưới cùng, hắn luôn có một loại cảm giác tìm thấy chốn trở về...
Bên trong đình, tiếng nghị luận nhất thời vang lên, họ chỉ trỏ, xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Thốn.
Trải qua việc xông vào hậu sơn hôm qua, bây giờ Phương Thốn đã là người có tiếng tăm nho nhỏ trong thư viện.
Đương nhiên, dù cho không có chuyện xông vào hậu sơn thì hắn cũng là người có tiếng tăm.
-Phương nhị công tử, còn nhớ ta không?
Bên cạnh có người đứng dậy, hơi chắp tay với Phương Thốn, vừa cười vừa nói.
Phương Thốn ngẩng đầu nhìn, thấy người kia vóc người to thấp, trên người treo đầy đồ trang sức, là một thiếu niên tầm mười tám mười chín tuổi, vẻ mặt hung tợn.
-Thân huynh, đã lâu không gặp...
Phương Thốn cười, chắp tay với hắn, nhận ra người này.
Cũng là một vị thế gia công tử trong thành Liễu Hồ, trước đây hai người đã từng đánh nhau vì cạnh tranh một vị tiểu nương tử ở đầu đường!
Thân Thời Minh công tử quan sát Phương Thốn vài lần, như cười như không nói:
-Không ngờ Phương nhị công tử, thiếu niên phi ngựa trong thành Liễu Hồ chúng ta trước đây đều do ngươi dẫn đầu, bây giờ phong thủy luân chuyển, ngươi lại nhanh chóng thay đổi, thành sư đệ của ta...
Mặt của Phương Thốn cũng trở nên hơi cay đắng:
-Về sau có phải ta nên thỉnh giáo Thân sư huynh nhiều hơn hay không?
Trên mặt Thân Thời Minh không giấu được đắc ý, hừ lạnh nói:
-Xem một chút đi, nếu tâm tình ta tốt, ta chỉ điểm ngươi chút cũng không sao!
-Ây...
Ta đường đường là Phương nhị công tử, dầu gì cũng là xông hậu sơn vào thư viện. Không nói thiên tài hay không thì cũng là hạt giống nổi bật, chỉ bởi vì không ai nhận ta là thân truyền, cho nên ta phải đến Nguyên Chấp Đình nông cạn nhất gì đó này. Mà các ngươi lại giống những người khác, hai năm trước vào thư viện, kết quả vẫn chỉ có thể ở Nguyên Chấp Đình nông cạn nhất này, còn có mặt mũi tai to mặt lớn ở chỗ này à?
Phương Thốn bất đắc dĩ hừ một tiếng, nghĩ thầm ta mà cãi nhau với loại người này...
Ta mắng hắn hắn nghe không hiểu, hắn mắng ta, ta lại hiểu được, không công bằng!...
Đang nói chuyện, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, bên trong đình lộn xộn lập tức yên tĩnh.
Ngay cả Phương Thốn cũng không khỏi hơi thẳng lưng.
Đối với lớp luyện khí đầu tiên trong đời của mình ở kiếp này, hắn vẫn rất coi trọng...
Hắn đang suy nghĩ miên man thì thấy một giáo viên trẻ tuổi chừng khoảng ba mươi đi đến, người này thân mặc hắc bào, trong lòng ôm một bộ kinh nghĩa, ngũ quan thanh tú, chỉ là mặc dù tuổi tác hắn không lớn, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị, không có nụ cười nào, có vẻ hơi uy nghi, từ trên tên học đình này có thể thấy được, người này tên là Nguyên Chấp, chỉ là không ngờ lại trẻ vậy.
Ánh mắt vị giáo viên này nhìn lướt qua trong đình, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, không dám thở mạnh.
Sau đó chỉ thấy ánh mắt của hắn quét một vòng, cuối cùng rơi vào Phương Thốn ngồi phía sau, thản nhiên nói:
-Ngươi chính là Phương Thốn?
Phương Thốn đứng dậy, nói:
-Thưa tiên sinh, ta...
Nói còn chưa hết, đã thấy người kia chỉ ra ngoài cửa, nói:
-Đi ra ngoài!
-Ách...
Vừa mới chuẩn bị giới thiệu mình, thậm chí còn muốn xuất kinh nghiệm kiếp trước đã trải qua, làm sao để quan hệ tốt được với vị giáo viên này đã lập tức bị dừng lại, thực sự là hành động của đối phương khiến hắn có chút không suy đoán được, mà các học sinh khác trong Nguyên Chấp Đình này cũng đều sôi nổi mà xoay người nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò, cũng không có gì bất ngờ, còn có không ít kẻ lại đang cười trên nỗi đau của người khác...
-Ta bảo ngươi ra ngoài, không nghe thấy sao?
Vị giáo viên kia lạnh lùng mà nhìn Phương Thốn, hình như trên mặt còn có chút mất kiên nhẫn.
Hắn chỉ đứng yên ở đó, trên người tự nhiên có sự uy nghiêm mà nhiều người bình thường không có, bây giờ Phương Thốn vẫn không hiểu xem khí cơ của người khác, nhưng cũng đoán ra được, người này có thể làm giáo viên ở thư viện Bạch Sương, vậy chắc tối thiểu cũng là tu vi Bảo Thân Cảnh, có thể đã dưỡng được thần thức rồi, nghiêm khắc mà nói, so sánh với toàn bộ luyện khí sĩ trong thành Liễu Hồ, cũng coi như không tồi.
Mặc dù hắn không có hành động gắt gỏng gì, nhưng cứ lạnh lẽo mà nhìn Phương Thốn, vẫn làm cho người ta có một loại áp lực.
Phương Thốn nhíu mày, đón lấy ánh mắt của hắn:
-Không biết học trò đã phạm vào nguyên tắc nào mà tiên sinh lại muốn đuổi ta ra vậy?
-Ồ?
Nhìn thấy Phương Thốn lại dám cãi lại, ngược lại làm cho trong Nguyên Chấp Đình này có không ít người cảm thấy kỳ quái.
-Phạm vào nguyên tắc nào?
Mà vị giáo viên mặc hắc bào này cũng nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, nói:
-Ta mặc kệ là ngươi phạm phải nguyên tắc nào, chỉ là muốn ngươi đi ra ngoài, ta không có bản lãnh cao như vậy để dạy người Phương gia các người, ha ha, đệ đệ của đại tiên sư Phương Xích, ta làm sao dám dạy?
Phương Thốn nhíu chặt mày, trong lòng không hề thoải mái, không dịch bước.
-Nếu như ngươi không phục, chỉ có thể đi tìm tọa sư, đi tìm viện chủ mà tố cáo, nhưng ta chỉ nói với ngươi một câu thôi!
Trên mặt người giáo viên mặc hắc bào lộ ra chút mỉa mai, khó nén được sự mất kiên nhẫn, hừ lạnh mà nói:
-Ngươi vào thư viện, ta không quản lý, ngươi cầu phương pháp luyện khí, ta cũng mặc kệ, nhưng người trong thiên hạ ta đều dạy được, chỉ sẽ không dạy người Phương gia các ngươi...
Xung quanh càng có nhiều ánh mắt nhìn lên người Phương Thốn.
Phương Thốn im lặng một lát, hình như có lời muốn nói.
Nhưng cuối cùng hắn lại không nói gì, chỉ cười lên, bỏ túi sách lên lưng rồi bước nhanh ra ngoài.