Ngay khi tất cả mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên chợt thấy Tiểu Thanh Liễu nhảy tới đánh lên mặt Tào Xương.
Bộp một tiếng cực kỳ vang dội, âm thanh vô cùng giòn giã.
Biểu huynh chịu một cái tát này cả người sững sờ tại chỗ, trên mặt hiện rõ ràng dấu bàn tay.
Mà cho dù là cữu cữu hay cữu nương, hay là đám người chưởng quỹ ở trong sảnh lại ngạc nhiên đến nỗi cứng đờ cả người, lá gan của gã sai vặt này cũng quá lớn, rõ ràng chỉ là người bình thường mà lấy can đảm ở đâu ra dám thật sự đánh miệng của tiểu luyện khí sĩ kia?
Nếu như người ta nổi giận...
Thế nhưng sau khi Tiểu Thanh Liễu đánh vào miệng Tào Xương thì quay đầu nhìn về phía Phương Thốn, chỉ thấy nhị công tử đang uống trà chứ không bảo mình ngừng lại, vì vậy cười cười hì hì chuyển tay lại đánh lên miệng, chuyển tay lại thêm một cái, Tào Xương thấy vậy theo bản năng ngẩng đầu lên như muốn né tránh, dứt khoát nhảy dựng lên giống như khỉ cũng trái một cái phải một cái, lốp ba lốp bốp.
-Đừng đánh con của ta...
Cuối cùng cữu nương thực sự đau lòng, gào khóc lớn đi tới ôm biểu huynh ngăn cản giúp hắn ta.
Lúc này Tiểu Thanh Liễu mới dừng lại, xoa tay mình lẩm bẩm:
-Luyện khí sĩ chính là luyện khí sĩ, tay ta đau chết đi được!
Trong sảnh vắng vẻ, tất cả chưởng quỹ và các ông chủ đều sợ hãi trợn tròn mắt, khó mà tin được cảnh tượng ở trước mắt, đây đường đường là tiểu luyện khí sĩ học sinh của thư viện tu tập thuật pháp, là sự tồn tại cao cao tại thượng của toàn bộ thành Liễu Hồ, thế mà lại để cho hạ nhân đánh miệng hắn ta ở trước mặt mọi người, làm gì có ai quan tâm tay có đau hay không, họ chỉ quan tâm luyện khí sĩ này tức giận thì có còn mạng hay không...
Mà dưới vô số ánh mắt đan xen này khuôn mặt mập mạp của biểu huynh Tào Xương không ngừng run rẩy, hai má hắn ta đã sưng tấy còn hiện đầy vết máu, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được lửa giận bừng bừng không thể kìm nén ở trong đáy mắt của hắn ta, từng giọt mồ hôi lớn cuồn cuộn rơi xuống dường như có núi lửa chồng chất ở trong lòng sắp bộc phát, gắt gao nhìn chăm chú về phía Tiểu Thanh Liễu khoanh tay đứng ở trước mặt...
Mà Tiểu Thanh Liễu thì lại cười hì hì nhìn hắn ta giống như là không sợ chút nào.
Những chiếc nỏ ở xung quanh thẳng tắp, dưới ánh nến, màu xanh thẳm lấm tấm, lạnh lẽo thấm vào trên khuôn mặt.
Rốt cuộc thì biểu huynh vẫn không nhịn được, lửa giận kia đã hoàn phá hư lý trí của hắn ta!
Thế là...
Hắn ta bỗng nhiên khẽ đảo mắt, co quắp ở trên mặt đất.
Bản lĩnh sở trường của đại công tử Tào gia là một lời không hợp bèn muốn đánh người.
Chỉ cần không đánh lại sẽ ngã ở trên mặt đất giở bệnh động kinh.
Người bình thường không hiểu được phương pháp người tu hành, thực tế rất khó giải thích bản lĩnh của người tu hành.
Mà trên thực tế, người tu hành dù chỉ là tiểu luyện khí sĩ, học sinh thư viện cũng không phải người bình thường có thể đối phó được.
Lấy vương triều Đại Hạ làm ví dụ, vượt ngang Nam Bắc, địa vực trăm vạn, nhân khẩu vô số, có thể tu hành cũng chẳng qua là thu lấy trong số cực ít đó mà thôi, giống như thành Liễu Hồ này, thành Nam, thành Tây, thành Bắc, hơn nữa còn bên ngoài và xung quanh thành, lưu dân khai khẩn đất hoang, sợ rằng không dưới trăm vạn, nhưng có thể tu hành cũng chỉ có hơn ba trăm người được thư viện Bạch Sương tuyển một lần mỗi ba năm như vậy...
Có thể nói mỗi một người có thể tiến vào thư viện Bạch Sương đều là người xuất sắc nhất trong biển người.
Những người khác cũng không phải nói không thể tu hành, mà cho dù tu hành cũng không đủ chi phí, vậy cũng không nuôi nổi.
Mà đi ra từ thư viện Bạch Sương, nếu không là bị Thủ Dạ Cung chiêu mộ đi thì cũng trực tiếp nhảy lên trở thành người trên người trong thành Liễu Hồ, loại người trên người này có thể không giống kiếp trước, cho dù về luật pháp hay về mặt thân phận đều có vài phần kính trọng với tiên sư bước ra từ thư viện Bạch Sương, thấy thành thủ mà không bái, trảm người phàm mà không bị định tội chết, đây chính là đặc quyền.
Mà quan trọng hơn, bọn họ đều là học được một thân bản lĩnh.
Bọn họ có thể hô phong hoán vũ, Ngự khí dịch quỷ, không phải thường nhân có thể tưởng tượng.
Đối với người bình thường mà nói, cho dù là nhà giàu cường hào, thân phận đặc biệt, nhìn thấy luyện khí sĩ cũng cảm thấy sợ hãi, bọn họ đã nghe nhiều lời đồn có liên quan tới luyện khí sĩ, cho nên trong vô thức liền cảm thấy luyện khí sĩ chính là luyện khí sĩ, mặc kệ lớn nhỏ cũng không đắc tội được.
Chẳng qua Phương Thốn thì khác.
Cho dù đến bây giờ hắn không tiến vào Tiên Viện, cũng không bắt đầu tu hành, nhưng hắn đã đọc thuộc lòng không ít điển tịch, cố gắng hiểu thấu cái thế giới này, hắn cũng không nghi ngờ thế đạo này có lẽ có loại đại luyện khí sĩ có thể phiên giang đảo hải, trích tinh trục nhật, chỉ là Phương Thốn tin tưởng, loại cao thủ tiên nhân trong truyền thuyết như vậy tuyệt đối sẽ không phải dạng như biểu huynh nhà mình...
Vì vậy, đối mặt với cơn giận của biểu huynh, Phương Thốn chỉ để hơn mười kình nỏ này nhắm vào mặt hắn ta.
Không phải chỉ là học sinh thư viện sao?
Thật sự có bản lĩnh hay không, đánh ba chưởng là biết...
-Hài nhi của ta, nhanh lấy trà nóng, nhanh cầm khăn mặt...
Thấy biểu huynh co giật dưới đất, cả nhà cữu nương lập tức bị hù dọa khóc rống lên, gào thét một tràng, than trời trách đất.
-Để hắn nằm đi, lúc này đánh thức thì hắn làm sao xuống đài?
Phương Thốn miễn cưỡng mở miệng, ngăn cản nha hoàn bên cạnh, giọng nói lạnh nhạt như hoàn toàn không nhận thân thích này:
-Nếu như một nhà các ngươi còn muốn ra khỏi cửa này, bây giờ hãy thành thật nói cho ta, người sau lưng sai khiến các người là ai?
Một nhà cữu nương lập tức sợ hãi, nhìn qua mấy mũi tên xanh kia, hồn cũng muốn bay đi.
-Nào... nào có người sai khiến...
-Đến lúc này còn mạnh miệng?
Phương Thốn cười nói:
-Dựa vào đầu óc của cả nhà này của ngươi, không thể phản ứng nhanh như vậy, càng chưa chắc có lá gan tới cửa náo loạn, rốt cuộc là ai ở sau lưng sai khiến các ngươi tới đánh chủ ý lên Thập Nhi Liên Hoàn Ổ, nhanh nói ra...