Sau khi Lý Ngôn Hề ngắt điện thoại, Cố Dao và Quách Dung Dung mặt xám như tro tàn.
Không có cứu viện, trên đường phố đều là những người như vậy sao?
Quách Dung Dung lại mượn điện thoại Cố Dao, gọi cho những người trong nhà nhưng không ai nghe máy, ngay cả chồng cô cũng vậy.
[bắt đầu rồi bắt đầu rồi, hiểm cảnh cầu sinh bắt đầu rồi!]
[hy vọng mấy người này trăm ngàn lần đừng làm khán giả thất vọng nha]
[ không biết Phục Anh sẽ thức tỉnh dị năng gì đây ]
[nói không chừng sẽ trực tiếp biến thành xác sống cũng nên, như vậy thực thử thách]
[... ]
Trong khi khán giả người thì chờ mong, người thì chờ xem kịch vui, thì bên trong phòng ký túc xá 719 giờ phút này không khí thật u ám.
"Cũng không biết tình huống sân thể dục bên kia thế nào"
Cố Dao nói, bạn cùng phòng của các cô còn một người ở đó.
" Ngôn Hề, Cố Dao, phòng của các em còn có bao nhiêu đồ ăn?" - Quách Dung Dung đứng lên hỏi.
Lý Ngôn Hề có chút ngoài ý muốn, tuy rằng Quách Dung Dung là phụ nữ mang thai, nhưng suy nghĩ cô ta khá sâu xa, nhận thức được tình trạng khó khăn hiện tại của bọn họ.
"Chỉ ... còn dư lại một ít mì gói và đồ ăn vặt" - Cố Dao không rõ nguyên do nhìn Quách Dung Dung trả lời.
"Hai em hãy nghe cô nói, chúng ta hiện tại đang trong tình trạng bị mắc kẹt, tuy rằng tạm thời an toàn, nhưng là chúng ta cũng không biết sẽ phải còn ở chỗ này bao lâu, các em hiểu ý cô không?" - Quách Dung Dung nghiêm túc quan sát phản ứng của hai người.
Lý Ngôn Hề làm bộ tự hỏi một lát, trả lời: "Cho nên chúng ta phải bảo đảm có đầy đủ đồ ăn cùng nước uống trong mấy ngày này, đúng không?"
Quách Dung Dung tán thưởng gật gật đầu:
" Tình huống ở sân thể dục cô đã thấy rõ, bên đó rất không ổn, nếu các phòng ký túc xá ở đây đều không có người, cô nghĩ chúng ta trước tiên đi thu thập những thứ có thể ăn lại đây."
Theo như lời Quách Dung Dung nói, các cô không biết khi nào mới có cứu viện, cũng không biết tình huống bên ngoài, nếu vẫn luôn bị mắc kẹt ở chỗ này, thì vấn đề lớn nhất chính là đồ ăn.
Cố Dao rốt cuộc cũng hiểu rõ, lập tức liền quyết định cùng hai người đi từng phòng ký túc xá thu thập chút thức ăn.
Lý Ngôn Hề lấy ra mấy cái túi lớn từ ngăn tủ phía dưới đưa cho Cố Dao, nói:
"Quách lão sư vẫn là nên ở trong phòng nghỉ ngơi đi, em và Cố Dao đi tìm cũng được rồi"
Quách Dung Dung đã một suốt đêm không ngủ, hơn nữa vẫn luôn ở tình trạng khẩn trương cao độ, hiện tại sắc mặt cô ta đã trắng bệch, hai người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
"Cũng đúng, cô cũng sợ mình té xỉu thêm phiền toái cho các em"
Hiện tại quả thật Quách Dung Dung cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, bụng cũng phát đau từng cơn, cô ta biết mình cần thiết phải nghỉ ngơi.
Lý Ngôn Hề nhìn nhìn Phục Anh còn hôn mê, tìm mấy cái khăn quàng cổ, đem hai tay và hai chân cô ấy trói vào mép giường sắt.
"Cô Quách yên tâm nghỉ ngơi, nếu Phục Anh thật sự... cậu ấy cũng không thể nào nhúc nhích"
Nhìn đôi mắt Lý Ngôn Hề có chút lo lắng rũ xuống, Quách Dung Dung cũng đau lòng:
"Các em đừng lo lắng, cô xem tình trạng của Phục Anh cùng các học sinh khác không giống nhau, có lẽ em ấy thật sự chỉ là lên cơn sốt thôi."
Lời này tuy rằng chính cô ta cũng không tin, nhưng biểu tình của hai người còn lại trông tốt hơn nhiều.
Sau khi hai người ra cửa, Quách Dung Dung nhìn Phục Anh bị trói gô, trên trán còn được Lý Ngôn Hề dán một miếng dán hạ sốt, hoàn toàn không có bộ dáng biến đổi.
Có lẽ thật sự là phát sốt bình thường mà thôi?
Nghĩ đến đây, cô ta cũng yên tâm tìm một cái giường trống nằm lên, không đến một phút, cô ta liền tiến vào mộng đẹp.