Hồi ức của Phục Anh kết thúc, khán giả cuối cùng cũng hiểu tại sao Phục Anh lại dung túng Lý Ngôn Hề như vậy.
[Lý Ngôn Hề thật đẹp trai khi cô ấy nói không ai có thể làm tổn thương bạn của cô ấy!]
[Nếu tôi có một người bạn thân tốt như vậy, tôi cũng sẽ quyết một lòng với cô ấy]
[Một lần thương tổn đổi lấy một đời phú quý, cái này thật đáng giá, Lý Ngôn Hề đã tính toán trước những chuyện này, đúng không? ]
[Rất có thể, lúc đó Phục Anh đã là Phục Anh, không phải Phương Anh]
[Cho dù có đúng như vậy thì cũng không thể thay đổi bản chất hám tiền của Lý Ngôn Hề. Mục đích của việc cô ấy tiếp cận Phục Anh là vì tiền]
Lương Mộng Giai lúc này đã sử dụng điện thoại di động của mình để phát ra công kích, định hướng dư luận đi theo. Khán giả đối với biểu hiện của nhân vật trong trò chơi cực kỳ mẫn cảm. Một số người thà tin vào một lượng rất nhỏ các thuyết âm mưu còn hơn là sẵn sàng tin vào những gì bản thân nhìn thấy.
"Tôi rất muốn xem, nếu Phục Anh không còn nữa, Lý Ngôn Hề về sau làm sao có thể lăn lộn?"
Vương Vệ Lâm lúc này cũng rất hứng thú với tình tiết của bộ phim này, và ngay cả bản thân hắn cũng phải thừa nhận điều đó. Thú vị hơn so với các bộ phim truyền hình có kịch bản truyền thống.
Lý Ngôn Hề lúc này đã đi bộ về ký túc xá, trong khoảng thời gian vừa rồi, cô lại vào nhà vệ sinh công cộng của trường, chỉ có thể nghe thấy tiếng chuông thông báo đặc biệt của ngân hàng, 5 triệu đã được chuyển vào thẻ của mình.
Không thể nói, động tác của Phục Anh thực sự rất nhanh.
Cô mỉm cười chia 5 triệu thành nhiều phần rồi chuyển hết ra ngoài, chẳng mấy chốc số dư trong thẻ ngân hàng hiện ra là 18,88 nhân dân tệ ban đầu.
Thật là nghèo quá đi mà, Lý Ngôn Hề cười tự giễu.
Trong cốt truyện ở kiếp trước, Phục Anh cùng cô không có tiếp xúc nhiều lắm, cô ấy đã chết vào những ngày đầu tận thế, cái chết của cô ấy cũng vô cùng bi thảm, là bị người khác đẩy vào đàn xác sống, bị cắn đến chết...
Ngày đó vào buổi tối hôm trước Phục Anh có nói với cô, cô ấy muốn sống đến cuối cùng, nhưng mà ngờ đầu ngày hôm sau liền chết.
Sau khi trở về thế giới thực, Phục Anh cũng là một trong số ít người lên tiếng bênh vực cô, nhưng nhận định của dư luận lúc đó đã được hình thành từ lâu, ngay cả khi Phục Anh đứng ra vì cô giải thích một chút, nhưng cũng nhanh chóng bị dìm trước tiếng xấu của cô.
Cho nên sở dĩ cô lựa chọn ở lại bên cạnh Phục Anh, cũng không hẳn là vì cô ấy là người duy nhất mở ra hình thức đơn giản,
Nếu đã phải sống đến cuối cùng, thì cô sẽ cho Phục Anh được như ý nguyện, sống thực tốt, sống tùy ý một đời ở thế giới này đi. !
Khi Phục Anh ở ký túc xá nhìn thấy Lý Ngôn Hề trở lại, hai mắt cô ấy sáng lên ngay lập tức nói: "Cái tên nặc danh kia đã tra ra rồi, là món nợ đào hoa của cậu trước đây đó"
"Tôi làm gì có nợ đào hoa chứ? Tôi là người luôn giữ mình trong sạch đó nha" - Lý Ngôn Hề vừa thay giày vừa nói, có vẻ như cô không thèm quan tâm với nội dung diễn đàn.
"Chỉ là vì cậu quá giữ mình trong sạch, Đặng Quảng cậu nhớ không?" Phục Anh hỏi.
"Đương nhiên là nhớ, là tên đó?" - Lý Ngôn Hề có chút kinh ngạc.
Thực ra, Phục Anh nói đúng, cô không cần phải đích thân đến đó, nhưng nếu cô không tự mình đến, làm sao cô có thể để lại những bức ảnh và nhược điểm, và làm sao cô có thể thúc đẩy mạch truyện phát triển đâu!
"Yên tâm, Nó đã bị luật sư của tôi kiện vì vi phạm quyền riêng tư của người khác, cũng không thể gây sóng gió gì trong thời gian tới đâu" - Phục Anh cà lơ phất phơ nói.
"Cảm ơn, ít nhiều nhờ có cậu" - Lý Ngôn Hề vẻ mặt cảm kích nói.