Phục Anh còn đang liên tục sốt cao, Lý Ngôn Hề không ngừng dùng khăn ướt lau trán, cổ cùng với lòng bàn tay, bàn chân cô ấy, để làm cô ấy có thể hạ nhiệt tốt hơn, bất quá Cố Dao dùng nhiệt kế đo, Phục Anh vẫn cứ là 40 độ cực nóng.
"Phỏng chừng là bị sợ hãi" - Cố Dao suy đoán, cô nhớ rõ thân thể Phục Anh rất tốt, chưa từng thấy cô ấy sinh bệnh.
"Cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi" - Lý Ngôn Hề nói, vừa rồi Cố Dao cùng cô dọn dẹp mớ hỗn độn này, đem phòng ký túc xá sửa sang lại cho gọn gàng, hiện tại ba người miễn cưỡng đều có chỗ nghỉ ngơi.
"Ân, tôi đói quá, Ngôn Hề, cậu có muốn ăn gì không?"- Cố Dao lắc lắc mì gói trong tay hỏi.
Lý Ngôn Hề chần chờ một lúc, vẫn là trả lời: "Ăn"
[Phục Anh sao thế, sao lại sốt vậy]
[này ông không hiểu hả, đây là điềm báo Phục Anh sắp thức tỉnh dị năng đó]
[quả nhiên Phục Anh mới là nữ chính bộ phim này nha, nhanh như vậy liền thức tỉnh dị năng]
[không đúng nha, không phải nói người nghèo dựa vào biến dị, người giàu có dựa vào công nghệ sao? Phục Anh giàu như vậy, đúng lý cũng phải có vào các đồ vật tiên tiến hiện đại chứ]
[ha ha ha, ông lầu trên xem nhiều phim Marvel hả? Phim này là tận thế không phải phim cứu thế?]
[... ]
Lý Ngôn Hề cũng biết Phục Anh sẽ thức tỉnh dị năng, nhưng cô không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, bất quá cô vừa rồi cố ý như vô tình nhìn nhìn thời gian, có lẽ trên sân thể dục, hiện tại cũng muốn bắt đầu rồi...
"Ăn mì đi, đủ thời gian rồi đó" - Lý Ngôn Hề nói với Cố Dao đang mơ màng sắp ngủ.
"Àhhhhhh! Mì dưa chua của tôi!"
Cố Dao lập tức tỉnh táo lại, cô cũng không thể lãng phí mì gói mình cực cực khổ khổ khiêng lên ah. ...
Lúc này, Quách Dung Dung đang nghỉ ngơi bên cạnh mấy nữ sinh khoa ngoại ngữ, vừa trải qua tràng biến cố khi đang mang thai, hiện tại chỉ cảm thấy bụng đều ẩn ẩn đau.
"Cô Quách, em đỡ cô đến khán đài nghỉ ngơi một chút nha"
Một nữ sinh quan tâm nói với Quách Dung Dung, ở đây người đến người đi, hơn nữa ánh sáng lại tối, cô thật sự lo lắng Quách Dung Dung sẽ bị người đi ngang qua dẫm đạp.
"Được, cảm ơn em"
Quách Dung Dung cảm kích nói, bên phải sân thể dục có một khán đài rất cao, nơi đó ít người hơn nữa có ánh đèn, bên cạnh còn có nơi nghỉ ngơi, so với ngồi ở trên đường băng thì tốt hơn nhiều.
"Không tốt! Trần Trạch Vũ ngất rồi!"
"Mạn Mạn! Mạn Mạn cậu làm sao vậy?!"
"Á Quyên cũng ngất đi rồi!"
"Rốt cuộc sao lại thế này?!"
Quách Dung Dung và nữ sinh kia sững sờ tại chỗ, chung quanh các cô lần lượt có giáo viên cùng sinh viên đều hôn mê bất tỉnh, tựa hồ đều là tình trạng phát sốt.
"Mọi người đừng có gấp, đem những người té xỉu đỡ đến một bên, đây là di chứng động đất, không có gì đáng ngại!" - Đội trưởng đội bảo vệ Cung Văn Hạo hô lên với đám đông.
Trong lòng anh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý thuyết động đất qua đi người có hiện tượng choáng váng cũng là bình thường, nhưng nơi này sao lại có nhiều người hôn mê như vậy?
Bất quá nhờ giải thích của Cung Văn Hạo làm nhóm người ở sân thể dục đều an tâm lại, ít nhất mọi người không hề vì người bên cạnh lần lượt té xỉu mà cảm thấy kinh hoảng thất thố.
"Đi thôi" - Quách Dung Dung cũng nhẹ nhàng thở ra, nói với nữ sinh bên cạnh.
"Ôi, cô Quách, em giống như cũng có chút chóng mặt."
Thấy nữ sinh bên cạnh nói như vậy, Quách Dung Dung theo bản năng đưa tay sờ trán nữ sinh, nhiệt độ này làm cô ta không khỏi nhíu mày.
Sao lại nóng như vậy?!
"Đi, cùng cô qua bên kia nghỉ ngơi"
Quách Dung Dung vội vàng lôi nữ sinh kia đi đến chỗ nghỉ ngơi trên khán đài, những người vừa mới té xỉu, bọn họ đều nóng như vậy sao?
Nếu cứ để bọn họ nóng như vậy, e rằng sẽ có chuyện xảy ra!.