Trong ký túc xá.
Nhậm Vũ Lan người ở cùng ký túc xá, tối hôm đó không có trở về, ba người trong ký túc xá gọi một ít đồ ăn vặt, trò chuyện tới khuya.
"Chắc là Vũ Lan đi hẹn hò với bạn trai, sau khi tốt nghiệp, là thời điểm các cặp đôi chia tôi" - Cố Dao vừa ăn thịt cừu xiên siêu cay vừa nói.
"Cậu làm gì sau khi tốt nghiệp? Đến chỗ tôi nơi này hay Ngôn Hề bên kia?"
Phục Anh luôn đưa ra lựa chọn độc đoán như vậy, nhưng Cố Dao rất cảm động, ngay lập tức học bộ dáng khom lưng trong TV:
"Hai vị đều là bà chủ lớn mỗi nhà đều là xí nghiệp lớn cùng công ty lớn, tiểu nữ tử kinh sợ a!!"
" Đào Lý cũng hoan nghênh cậu tham gia bất cứ lúc nào ",
Lý Ngôn Hề thiệt tình nói, nếu không có ngày tận thế, Cố Dao thực sự là một nhân viên tốt, cô ấy học tập chăm chỉ và nghiêm túc, dù đi làm việc cũng sẽ không tệ.
Nhưng lúc này, khán giả một bên chảy nước miếng một bên lo lắng:
[Vừa rồi tôi cũng gọi một phần thịt nướng]
[Tôi gọi bì lạnh]
[Mấy em gái thực sự cần ăn nhiều một chút, bằng không như thế nào có sức lực ứng phó tận thế]
[Nói không tốt, đây thực sự là bữa ăn chia tay của ba người họ. ]
[Đừng nha, tôi còn chờ xem ba em gái xinh đạp này xông pha tận thế]
[... ]
Lý Ngôn Hề cũng ăn rất nhiều, cô ăn cơm đều là nhai kỹ nuốt chậm, chỉ có chính cô biết, đây là di chứng khi cô trải qua tận thế ở kiếp trước.
Nhắc mới nhớ, công nghệ AI này cũng thật tiên tiến, dù ở trong phim truyền hình, họ cũng có thể cảm thụ hương vị của đồ ăn, cũng như buồn ngủ, đói khát hay đau đớn...
Cũng như bi thương cùng phẫn nộ.
Đối với những ngưởi ở trong đây mà nói, đây không phải là một thế giới giả thuyết.
Nơi này, cùng thế giới hiện thực không có cái gì khác biệt...
Vào trước hôm chụp ảnh tốt nghiệp, Phục Anh đặt lịch chuyên viên trang điểm đến làm tóc và trang điểm các cô trong phòng ký túc xá 719.
Nhậm Vũ Lan sáng hôm sau mới trở về, đôi mắt còn có chút sưng đỏ, hẳn là vừa mới khóc, bất quá Lý Ngôn Hề không hay nói chuyện với Nhậm Vũ Lan, cho nên cũng không có hỏi cái gì.
"Ngôn Hề Ngôn Hề, chuyên viên trang điểm có phải là chị Trần Thần ở studio Cực Ảnh không vậy?"
Lúc Trần Thần trang điểm cho Phục Anh, Cố Dao lôi kéo Lý Ngôn Hề hỏi nhỏ.
"Là cô ấy, sao cậu biết?" - Lý Ngôn Hề kỳ quái hỏi.
"Không chỉ là biết, cô ấy nổi tiếng lắm ah, đã trang điểm cho rất nhiều minh tinh đó!!"
Sau khi xác nhận, Cố Dao hưng phấn chạy qua bắt chuyện với Trần Thần, Phục Anh không hổ là Phục Anh, có thể mời người nổi tiếng như Trần Thần tới đây chỉ để trang điểm tốt nghiệp.
"Chị Trần ah, chị cũng trang điểm cho em được không? Hôm nay mắt em bị sưng" - Nhậm Vũ Lan vẫn luôn tìm cơ hội cùng Trần Thần nói chuyện.
"Thật ngại quá, cô Phục đây chỉ trả tiền cho cô ấy cùng hai cô kia" - Trần Thần cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
"..."
Nhậm Vũ Lan cắn cắn môi, lại thấy Phục Anh vẫn luôn nhắm mắt, hoàn toàn không có ý tứ trả tiền cho cô ta, để vãn hồi mặt mũi, cô ta đành phải nói:
"Cho hỏi chị Trần trang điểm một người bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả phần em."
"Hử? Giá thị trường của tôi là 68 nghìn, nhưng vì cô và cô Phục là bạn học, tôi sẽ giảm giá cho cô 60 nghìn là được rồi." (- 180 triệu VNĐ) - Trần Thần mỉm cười nói.
Vẻ mặt của Nhậm Vũ Lan tức thì đông cứng lại, 60 nghìn, sinh hoạt phí hàng tháng của cô ta cũng chỉ có 600 tệ.
Phục Anh đều dùng chuyên viên trang điểm đắt tiền như vậy?
"Ahhh, Vũ Lan hay là tôi giúp cậu trang điểm nhé, kỹ thuật của tôi cũng rất tốt." - Cố Dao vì giảm bớt xấu hổ nói.
"Ai cần cậu trang điểm, bạn trai tôi nhắn tin tới, nói bây giờ sẽ dẫn tôi đi ra ngoài tìm studio cao cấp trang điểm, tôi đi trước đây"
Nhậm Vũ Lan giả vờ vui mừng chạy ra ngoài, cũng không thèm quay lại.