Mọi việc đều có dấu hiệu báo trước.
Ở kiếp trước, Lý Ngôn Hề hoàn toàn xem nhẹ điểm này, bất quá lúc này ở kiếp trước, mỗi ngày cô đều rất bận, vội vàng đi làm thêm, vội vàng tìm việc, vội vàng hẹn hò với Quý Thành!
Thời điểm cô cùng Phục Anh đến bệnh viện nơi Lạc Thiên Hoa ở, thấy nhân viên y tế trong bệnh viện bận tối mắt tối mũ.
"Gần đây có nhiều người dị ứng vậy sao?" - Phục Anh cau mày nhìn mấy bệnh nhân đi vào khoa da liễu hỏi. Bệnh trạng của những người đó đều giống người đàn ông phát điên hôm trước bọn họ nhìn thấy.
"Nói không chừng là bệnh truyền nhiễm đó, cách xa một chút đi." - Lý Ngôn Hề lắc đầu khó hiểu nói.
Khi cả hai đẩy cửa vào phòng của Lạc Thiên Hoa, một chiếc đũa tre vèo một cái bay về phía giữa hai người.
Lý Ngôn Hề cười giơ giỏ trái cây lên, chặn lại đũa tre, chiếc đũa tre chính xác đâm thủng giỏ quà, Phục Anh che ngực hét lớn:
"Lạc gia gia, ông làm con sợ muốn chết."
" Hừ, con thật không có thục lùi nha"
Lạc Thiên Hoa liếc mắt nhìn hai người bọn họ, mái tóc hoa râm, mặc dù đang mặc áo bệnh viện màu lam sọc, tinh thần không tốt dựa vào đệm phía sau, nhưng vẫn có thể nhìn ra tới, trước đây ông lão nhất định là một người có sinh lực dồi dào.
Lý Ngôn Hề đương nhiên là biết Lạc Thiên hoa đang nói mình, cười nói:
"Lạc gia gia lần này thoạt nhìn cũng so lần trước tiến bộ không ít nha"
"Không phải đã nói không cho các con đến thăm ông sao?"
Vẻ mặt Lạc Thiên Hoa tức giận, dường như rất không hoan nghênh người khác đến thăm mình.
"Khó mà làm được, con còn muốn đợi ông khỏe hơn rồi lại tới dạy con nha." - Lý Ngôn Hề cười đặt giỏ hoa quả xuống, ngồi bên cạnh Lạc Thiên Hoa, tiện tay cầm một quả táo lên gọt vỏ.
Lạc Thiên Hoa rốt cuộc cũng không nói gì nữa, nhìn nhìn Phục Anh, rồi nhìn nhìn Lý Ngôn Hề, nói: "Đến thăm ông cũng được, sau này ông đi, không yên lòng nhất chính là hai đứa, đặc biệt là con đó, Ngôn Hề."
" Lạc gia gia, ông cũng lo lắng cho con một chút đi. Ông không biết đâu, con đã được Ngôn Hề cứu mạng không biết bao nhiêu lần rồi đó, cậu ấy rất lợi hại nha "
Phục Anh nói làm Lạc Thiên Hoa bật cười, chỉ là không biết có phải dùng quá sức hay không, ông cười xong liền ho khan kịch liệt. Thật vất vả ổn định cơn ho, La Thiên Hoa xua xua tay, ý bảo hai người không cần lo lắng.
"Con bé này, cũng không biết mệnh phạm cái gì, rõ ràng là có phúc tướng, bất quá hai đứa các con đã là bạn bè sinh tử, nếu ông rời đi, dù bên ngoài phát sinh chuyện gì, hai đứa cũng phải tin tưởng lẫn nhau."
Lạc Thiên Hoa ánh mắt lúc này có chút đục ngầu, nhìn Lạc Thiên Hoa như vậy, Lý Ngôn Hề mặc dù biết đây chỉ là thế giới giả thuyết nhưng vẫn quay đầu không dám nhìn
Từ góc nhìn của khán giả, cô đã lệ rơi đầy mặt.
"Lạc gia gia tại sao lại nói như vậy? Con cùng Ngôn Hề hiện tại đều rất tốt nha, hiện tại Ngôn Hề cũng là nhân vật nổi tiếng nhất Nam Thành, ông không cần lo lắng." - Phục Anh thấy bầu không khí có chút lắng đọng, vội vàng an ủi nói.
"Tiền tài là vật ngoài thân. Ông luôn cảm thấy thế giới có thể không yên bình, Ngôn Hề, nhớ kỹ, vô luận phát sinh chuyện gì, con đều phải lấy sự kiên cường của mình ứng phó. Con chỉ là Lý Ngôn Hề." - Lạc Thiên Hoa nói.
[Ông lão này thật lợi hại a? giác quan thứ sáu à?]
[Thế nên rốt cuộc trước kia ông lão này cùng Lý Ngôn Hề có quan hệ gì? ]
[Những gì ông ấy nói làm tôi nổi da gà, nhưng thật đáng tiếc, ông ấy có vẻ sắp không qua khỏi rồi]
Mà Lý Ngôn Hề còn đang đắm chìm trong lời Lạc Thiên hoa mới nói.
Cô chỉ là Lý Ngôn Hề.
Nếu nói, trên thế giới này có rất ít người thực sự quan tâm đến cô, thì Lạc Thiên Hoa nhất định là người thương cô nhất.
Nhưng...