Một vài phút sau, Tuấn Trường quay về, trên tay cầm một gói mì và một túi xúc xích ăn liền. Cánh cửa mở ra, cậu khá ngạc nhiên khi mọi ánh đèn trong nhà đều tắt, chỉ còn mỗi phòng bếp vẫn sáng đèn. Tuấn Trường bật đèn phòng khách lên, ánh mắt hướng tới phòng bếp, ngẫm nghĩ:
- Ủa? Mình chưa tắt đèn sao?
Đoạn cậu lắc đầu, lấy tay đập đập vào đầu mấy cái:
- Đúng là đãng trí quá.
Tiếp đến, cậu bắt đầu sơ chế món ăn. Với trình độ nấu ăn như Tuấn Trường thì chỉ trong thoáng chốc đã có một bát mì thơm ngon. Tuấn Trường nhẹ nhàng mang bát mì ra phòng khách, đặt trên bàn, bật TV lên. Vừa ăn vừa hưởng thụ những bộ phim hay. Đang say sưa, bất chợt cậu giật mình, khi từ đâu có một con bóng đen nhỏ chạy vụt qua mặt, rồi mất dạng trong nhà bếp. Khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong vòng vài giây, bóng dáng đó đến và đi như một cơn gió.
Tuấn Trường nghĩ thầm là con mèo đen thôi, liền lập tức bỏ bát mì xuống đi vào bên trong phòng bếp, bật đèn lên, nhìn xung quanh. Nhưng hoàn toàn vẫn không có bất kỳ thứ gì cả. Một cảm giác sợ hãi xộc thẳng chạy sống lưng đánh thẳng lên đại não của cậu. Nhưng sau đó cậu lại tự cười chính mình vì nhìn thấy cánh cửa sổ đang mở toang hoang:
- Trời, chắc là nó nhảy qua cửa sổ rồi.
Tiếp đến cậu lại tiếp tục quay trở lại với món ăn của mình. Tâm trạng đang vui vẻ, thoải mái thì bất chợt có thế lực nào đó tác động khiến cậu khựng lại. Hình bóng đen nhỏ con vừa rồi lại hiện lên trong tâm trí cậu. Những dòng suy nghĩ cứ thế ập đến tâm trí cậu.
Căn nhà của Tuấn Trường được thiết kế theo dạng nhà ống, mở cửa ra là đã thấy phòng khách, tiếp đến là cầu thang dẫn lên tầng trên, rồi đến nhà vệ sinh. Và cuối cùng là phòng bếp. Vậy trong lúc vừa rồi cậu thấy con mèo chạy từ hướng cửa ra vào và tiến thẳng vào phòng bếp. Trong khi đó cánh cửa ra vào đã đóng toàn bộ. Nếu như con mèo đen nó có lẻn vào bằng cửa sổ phòng bếp hoặc trên tầng thì nó cũng sẽ phải đi qua mặt cậu để tới được cửa ra vào. Hơn nữa, bộ bàn ghế của nhà Tuấn Trường được sắp xếp sát vào tường, nên nói con mèo đi sau lưng cậu thì không hợp lý cho lắm.
Mà nếu đi trước thì tại sao Tuấn Trường lại không hề thấy bóng đen đó đi qua mặt mình để đi tới chỗ cánh cửa. Cậu chỉ thấy nó chạy từ hướng cửa vào rồi tiến thẳng vào phòng bếp. Vậy rốt cuộc nó từ đâu xuất hiện chứ?
Nghĩ đến đó, khiến sống lưng Tuấn Trường lạnh toát, da gà nổi lên từng đợt. Cảm giác bất an ập tới, Tuấn Trường vội lấy điện thoại gọi cho Bảo Vũ. Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên:
- Ơi mày?
- Mày ơi. Hôm nay bố mẹ tao đi vắng. Mày sang ngủ với tao nha! - Tuấn Trường cố kìm nén cảm xúc sợ hãi lại, vui vẻ nói với Bảo Vũ.
Bảo Vũ đáp:
- Để tao xem đã!
- Xem cái gì mà xem. Sang luôn mày ơi, ngủ cho... vui. Sang nha! Sang luôn đó! - Tuấn Trường vội đáp lại, ánh mắt đảo tứ phía như sợ một thứ gì đó.
Bảo Vũ thấy biểu hiện của Tuấn Trường có vẻ gấp gáp, vội vã, cậu ta cười:
- Haha... sao vậy mày? Sao mày cứ giục tao vậy? Mọi hôm mày có thế đâu? Hay là hôm nay mày sợ...
Bị nói trúng tim đen, Tuấn Trường hít thở một hơi, rồi cười trừ, che dấu đi nỗi sợ:
-, Mày hâm mà! Tao mà sợ gì. Chả là chán quá nên rủ mày sang ngủ cùng thôi.
- Haha... tao tạm tin vậy. Mà đợi tao hỏi bố mẹ tao đã. - Bảo Vũ gật đầu, đáp.
- Ờ... nhanh nhanh lên nha!
Cúp máy, Tuấn Trường vội đi ra bên ngoài đứng, chứ không dám ở trong nhà nữa. Tâm trạng bồn chồn, sốt ruột dấy lên trong lòng cậu. Trong lòng thầm cầu mong Bảo Vũ đến càng nhanh, càng tốt.
Một lúc sau, Bảo Vũ đạp xe tới, vừa thấy Tuấn Trường đứng bên ngoài, cậu ta chau mày:
- Ủa sao mày đứng ngoài này làm gì vậy?
- À... à trời nóng nên tao ra đây đứng gió đó mà. - Tuấn Trường có phần vui mừng khi Bảo Vũ tới, nhưng cũng ấp úng trả lời.
Bảo Vũ nhìn xung quanh, nhăn nhó mặt mày khó hiểu, rõ ràng bên ngoài trời chả có chút gió nào cả. Nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, Bảo Vũ cũng tặc lưỡi cho qua.
Bảo Vũ vừa vào tới nhà, đã nhảy lên chiếc ghế, duỗi chân tay, ra chiều thoải mái lắm. Đoạn cậu quay sang nói với Tuấn Trường đang ngồi bên cạnh:
- Ê mày. Tối nay anh em mình mua gì ăn rồi xem phim ma đê!
- Hả? Phim ma sao?
Bình thường Tuấn Trường rất khoái xem mấy bộ phim ma, kinh dị, nhưng hôm nay cậu ta lại có phần e dè khi nhắc tới xem phim ma. Cũng bởi vì vừa rồi có những sự việc kỳ quái khó hiểu, diễn ra liên hồi, đã một phần nào đả kích vào tâm lí của Tuấn Trường.
Thấy sắc mặt của người bạn có chút sợ sệt, Bảo Vũ đẩy Tuấn Trường, miệng cười:
- Haha... sao? Xem không? Mày sợ à?
- Vớ vẩn! Tao mà phải sợ ma á. Có mà ma phải sợ tao thì có!
Không muốn bị mất mặt, Tuấn Trường dồn nén cảm xúc sợ hãi vào bên trong, vỗ ngực tự đại. Bảo Vũ cười cười, gật đầu, đoạn đứng dậy:
- Ê! Có tiền không? Góp đi. Tao đi mua mấy đồ ăn vặt về để đêm xem phim ma!
Tuấn Trường kéo Bảo Vũ xuống, chỉ chỉ vào cái điện thoại:
- Thôi... thôi tí tao đi mua cho, giờ vẫn còn sớm mà. Làm vài ván game đi.
Bảo Vũ nghĩ ngợi gì đó, đoạn gật đầu đồng ý. Cả hai ngồi xuống, bật máy, chiến game.
Gương mặt ai nấy đều căng thẳng, đôi tay bấm bàn phím thoăn thoắt. Thi thoảng còn vài tiếng chửi bới vang lên trong căn nhà
- Mẹ chứ! Chơi ngu thế thì xóa mẹ game đi. Óc!
- Thằng ngu, ra hỗ trợ tao này!
Họ cứ vậy chiến game suốt mấy tiếng đồng hồ. Đoạn Tuấn Trường bỏ máy xuống bàn, cười lên sung sướng, hô vang một tiếng:
- Yeahhh... thắng rồi! Chúng mày tuổi tôm!
Ánh mắt cậu bất chợt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, nhận ra đã là mười giờ rồi, Tuấn Trường có chút ngạc nhiên:
- Ôi đã mười giờ rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật đó!
Bảo Vũ nghe thấy vậy, chìa tay ra nói:
- Đưa tiền đây, để tao đi mua đồ ăn cho.
Nghe thấy thế, Tuấn Trường lại thay đổi sắc mặt, những sự việc kỳ quái lúc nãy chợt hiện lên trong tâm trí cậu. Tuấn Trường lắc đầu, lấy tiền trong túi ra, đoạn giật lấy tiền trong tay Bảo Vũ:
- Thôi... thôi! Để tao đi mua cho!
Bảo Vũ không ý kiến gì, cứ vậy ngồi xuống, bật TV lên xem hưởng thụ.
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm mọi cảnh vật. Trên con đường vắng lặng lúc bấy giờ, ánh đèn đường chiếu xuống in bóng của một cậu học sinh đang đạp xe. Vì vừa thắng game nên tâm trạng của Tuấn Trường có phần thoải mái. Cậu vừa đạp xe, vừa cảm nhận từng cơn gió nhẹ lướt qua, hát vu vơ vài câu.
- Bóng ai đó nhẹ nhàng qua... aaaa
Đột nhiên cậu loạng choạng tay lái, không giữ được thăng bằng, xe đâm sầm vào vệ đường, cậu ngã sõng soài xuống đất. Không nghĩ ngợi nhiều, Tuấn Trường vội quay phắt ra đằng sau, không có một bóng người. Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, khiến da gà cậu nổi hết cả da gà, nhịp tim đập liên hồi. Cậu đang đi xe, bỗng nhiên có một bóng đen vụt tới, ập thẳng vào mặt Tuấn Trường, khiến cậu không kịp phản ứng, tay lái loạng choạng rồi ngã kềnh càng ra vệ đường.
Tuấn Trường thở gấp, ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh, chân tay lúc bấy giờ đã run lẩy bẩy. Lần này thì cậu chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, bóng đen rõ lù lù như vậy. Tuấn Trường lắp bắp:
- Cái... cái... gì đó?
Nhìn xung quanh con đường lúc bấy giờ hoàn toàn không có một bóng người. Chỉ còn tiếng gió về đêm rít lên từng đợt như tiếng hát của một người phụ nữ nào đó. Không nghĩ ngợi nữa, Tuấn Trường vội vã chạy thẳng về nhà.
Mở cửa, xông thẳng vào nhà. Bảo Vũ bên trong phòng bếp đang mở tủ lạnh ra, thấy Tuấn Trường về, cậu lên tiếng:
- Nhà mày có lòng lợn và dưa à? Hay làm món làm món lòng xào dưa đê! Tao thích ăn...
Chưa nói hết câu, Bảo Vũ đã khựng lại khi thấy gương mặt sợ hãi tột độ của Tuấn Trường. Bảo Vũ đóng tủ lạnh lại, bước ra phòng khách:
- Sao mày sợ hãi vậy? Mà đồ ăn đâu?
Tuấn Trường dựa tay vào tường thở dốc, ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ, miệng nói không lên hơi:
- Ghê... ghê... vãi...
Bảo Vũ chau mày:
- Cái gì ghê?
- Tao... không... biết...
Bảo Vũ đứng im, dìu Tuấn Trường lên ghế. Rót một cốc nước đưa cho cậu ta, đợi cho Tuấn Trường bình tĩnh trở lại, Bảo Vũ mới hỏi:
- Mày kể cho tao nghe xem?
Tuấn Trường hít thở một hơi lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi kể cho Bảo Vũ nghe. Vừa nghe xong, Bảo Vũ vội vã chạy ra khỏi nhà, miệng hét lớn:
- Xe của tao!
Tuấn Trường cũng không dám ở nhà một mình, lẽo đẽo chạy theo sau. Đến nơi đã thấy Bảo Vũ ngồi lên xe, cậu quay ra đằng sau nhìn thấy Tuấn Trường đang chạy tới, liền vẫy tay:
- May vẫn còn! Lên đây!
Tuấn Trường nhìn khung cảnh ở đó lại có chút sợ sệt, cậu chậm rãi ngồi đằng sau Bảo Vũ. Thấy bạn mình đã ngồi lên, Bảo Vũ hỏi:
- Mày không vứt nốt tiền chứ?
- Không! - Tuấn Trường lắc đầu, ánh mắt vẫn đảo xung quanh.
Bảo Vũ gật đầu, đạp xe đi:
- Vậy giờ đi mua đồ ăn đã.
Về đến nhà, Bảo Vũ đặt mấy món đồ ăn vặt xuống bàn:
- Tao nghĩ là do mày bị ảo giác đó, kiểu ánh đèn bên đường nó chiếu vào nên mày chói và bị ảo giác chẳng hạn.
- Ảo giác thế nào được! Tao thấy rõ một bóng đen á. - Tuấn Trường nhăn nhó, cãi lại.
Bảo Vũ vẫn cố gắng trấn an bạn:
- Tao cũng từng bị rồi. Có lần tao đang nằm trong phòng, thấy bóng ai đó lướt qua phòng tao mà. Và nhiều lần khác cũng vậy. Nhưng tao nghĩ đó là do ảo giác thôi. Đôi khi bộ não chúng ta cũng sinh ra ảo giác mà.
Tuấn Trường nghe vậy, thấy khá có lý, nên cậu được an ủi phần nào. Nhưng nếu nói đó là ảo giác thì ngày hôm nay cậu toàn gặp ảo giác sao?
Thấy Tuấn Trường lặng im, Bảo Vũ mỉm cười, đứng dậy đi vào phòng bếp, nói vọng lại:
- Nấu lòng xào dưa nha?
- Ừ! - Tuấn Trường đáp