Ban ngày trời nắng nóng là thế nhưng đến đêm thời tiết bỗng thay đổi đột ngột. Tiếng sấm đì đùng khắp khu vực, ánh chớp lóe sáng lên cả một vùng trời, trên bầu trời đen kịt là những tia sét lúc ẩn lúc hiện làm ai nấy đều cảm thấy sợ sệt khi bước ra ngoài đường.
Đêm hôm nay mẹ của Tuấn Trường lại tiếp tục tăng ca nên cậu ở nhà một mình. Đang ngồi trong phòng, bỗng cánh cửa sổ mở toang ra, từng đợt gió ùa vào căn phòng, chúng còn rít lên nghe như tiếng khóc ai oán. Nhưng Tuấn Trường cũng không suy nghĩ gì nhiều, cậu thở dài, ra đóng chặt cửa lại, miệng lẩm bẩm:
- Sáng đang nóng đến đêm lại mưa. Đúng là trả hiểu trời làm sao nữa.
Tuấn Trường lại tiếp tục ngồi chơi điện thoại mà không hề hay biết bên ngoài hành lang đang có mộtl bóng đen đi qua đi lại rồi dừng trước cửa phòng cậu.
- Tuấn Trường ơi... Tuấn Trường...
Một giọng nói âm vang vọng tới bên tai của Tuấn Trường, cậu chau mày, tắt điện thoại lắng nghe nhưng lại không thấy gì nữa. Lắc đầu, nghĩ chắc mình nghe nhầm nên cậu cũng mặc kệ.
Nghịch điện thoại chán chê, cậu quyết định đánh một giấc. Gió cứ đập liên tục vào cánh cửa khiến nó rung lắc. Tuấn Trường bực mình liền để cái gối cho ra sau đầu, lấy hai tay ép gối vào tai. Đang thiu thiu, bỗng cậu cảm giác như có thứ gì đó đè lên mặt mình, ngày càng ép chặt. Cậu bắt đầu cảm thấy khó thở, giật mình mở mắt, cậu nhận ra đang có thứ gì đó lấy gối đè lên mặt cậu, lực ép ngày càng mạnh, cậu vùng vẫy nhưng không thể nào bật dậy được, cứ như có ai đó đang ngồi trên người cậu.
Tuấn Trường la hét, đôi chân đập mạnh xuống giường, khắp người quằn quại. Bỗng bên tai cậu vang lên tiếng một tiếng cười khiến Tuấn Trường nổi hết cả da gà. Cổ họng cậu bấy giờ như bị ai đó bóp chặt, không thể thở nổi. Gương mặt cậu đỏ au lên vì khó chịu, từng đường gân xanh nổi lên trên cổ. Việc thiếu oxy dẫn tới tim và mạch của Tuấn Trường đập nhanh, rối loạn, đầu óc bắt đầu mơ mồ, tâm trí bấy giờ hoàn toàn trống rỗng, mồ hôi bắt đầu tuôn ra không ngừng. Cơ thể cậu bồn chồn, vật vã tựa như đang có hàng ngàn ngọn lửa đang thiêu rụi nội tạng của cậu vậy.
Tuấn Trường dãy dụa một hồi, tâm trí bắt đầu mơ hồ, đôi môi đã dần chuyển sang tái xám, làn da cũng trở nên trắng bệch. Các giác quan của cậu bắt đầu ngừng hoạt động, hai bên tai ù đi rồi không còn nghe tiếng gì nữa. Đôi mắt lờ đờ rồi mọi thứ chìm ngập trong bóng tối. Tuấn Trường buông thõng hai tay xuống, rút hơi thở cuối cùng.
- Ha... hà... hà... ha... ha...
Tuấn Trường bỗng giật mình tỉnh dậy, cậu thở hổn hển, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, trái tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Rất thật! Cảm giác vừa nãy rất thật! Cậu cứ nghĩ mình đã thật sự chết rồi. Ngồi lặng một lúc, Tuấn Trường chợt nhớ ra điều gì đó. Cậu lập tức lấy chiếc ví ra.
Kể từ khi nhận được lá bùa, tối hôm nào trước khi đi ngủ cậu cũng lấy lá bùa ra và niệm phật. Cậu tin rằng làm như vậy sẽ giúp cậu thoát khỏi tà ma. Và nó thật sự có hiệu quả, cậu không gặp bất cứ chuyện gì kì quái nữa. Nhưng hôm nay vui vẻ quá nên cậu quên mất. Đến bây giờ nhớ ra, cậu mới vội lấy lá bùa.
Không may rằng, cậu lục lọi chiếc ví nhưng không thấy nó đâu cả. Gương mặt Tuấn Trường biến sắc, cậu vội vã lôi hết mọi thứ trong ví ra nhưng vẫn không thấy lá bùa nào cả. Tuấn Trường nhảy phóc xuống giường, lục lọi cặp sách của mình. Ánh mắt cậu ngấn lệ, chân tay bắt đầu run rẩy, gương mặt lộ rõ sự sợ hãi, miệng lẩm bẩm liên tục:
- Nó đâu rồi? Nó đâu rồi? Đâu rồi?
Cậu bắt đầu lục tung căn phòng, từng mọi ngóc ngách. Cậu biết rõ ràng là lá bùa không thể ở đâu khác ngoài chiếc ví, nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm. Căn phòng bấy giờ đã trở thành "một bãi chiến trường", cậu ngồi thụp xuống, khóc lên từng cơn. Một cảm giác sợ hãi đánh thẳng vào đại não, sự sợ hãi đang bao trùm lấy cậu.
Vậy là chiếc phao cứu sinh của cậu cuối cùng cũng đã không còn. Tuấn Trường rơi vào sự tuyệt vọng, bế tắc. Điều đó đồng nghĩa với mạng sống của cậu cũng sẽ không còn được đảm bảo nữa.
Đang run rẩy, bỗng cánh cửa sổ mở toang ra, theo phản xạ Tuấn Trường quay phắt sang. Cậu chết đứng khi trước mặt là một thân hình đen kịt, toàn thân lở loét đang bò vào trong căn phòng, kéo theo một đám dòi bọ ngọ nguậy, lúc nhúc. Tuấn Trường hốt hoảng, lấy hết sự bình tĩnh chạy ra khỏi phòng, tiếng la hét của một đứa trẻ vị thành niên vang lên làm phá tan đi sự tĩnh lặng vào ban đêm.
Đang chuẩn bị chạy xuống tầng một, cậu lại vội chạy lên tầng ba. Vì đứng chặn ở cầu thang là một đứa bé với làn da xám xịt, nhìn cậu khẽ mỉm cười. Tuấn Trường chạy lên tầng ba, rồi bất giác chạy tiếp lên trên tầng thượng. Cánh cửa tầng thượng đóng sầm lại, Tuấn Trường run rẩy lùi ra phía sau, tay không ngừng khua khoắng, tiếng gào thét của cậu hòa lẫn với tiếng gió đang rít lên:
- Cút đi! Cút đi! Tao không lấy gì của chúng mày cả! Cút đi!
Một bước... hai bước... ba bước... lưng của Tuấn Trường đã chạm vào lan can. Cậu sợ hãi nhìn xuống dưới rồi lại quay lại nhìn về phía trước. Bỗng có một bóng đỏ từ đâu ập tới đập thẳng vào mặt khiến cậu giật mình, một lực từ phía sau kéo mạnh.
Tuấn Trường ngã ngửa ra đằng sau. Toàn thân rơi xuống, đôi tay cố gắng với lấy thứ gì đó nhưng làm sao có thể? Cậu đang hoàn toàn rơi vô định trong không trung. Tuấn Trường gào khóc thảm thiết, cậu đang sợ... rất sợ. Vì chỉ tích tắc nữa thôi là cậu chắc chắn sẽ không còn trên thế giới này nữa.
*soẹt*
Một cảm giác đau đến xé tan ruột gan lan truyền khắp cơ thể của Tuấn Trường. Giữa bụng đau nhói, cậu có thể cảm nhận từng đoạn ruột đang được kéo ra ngoài. Máu chảy ướt đẫm cả áo. Không biết từ bao giờ, ở phía dưới xuất hiện thêm một thanh sắt và không may rằng Tuấn Trường đã rơi trúng vào nó. Thanh sắt cứ vậy đâm xuyên qua người Tuấn Trường. Phía trên đỉnh thanh sắt còn vướng một đoạn ruột non. Miệng ọc máu, Tuấn Trường trợn tròn mắt và tắt thở.
Tuấn Trường bật dậy khỏi giường. Cậu vội sờ vào bụng, vạch áo lên xem. Đoạn thở phào nhẹ nhõm khi mọi thứ vẫn bình thường. Lại một lần nữa, cảm giác rất thật.
Không nghĩ ngợi nhiều, cậu vội lấy chiếc ví ra xem. Vẻ mặt có phần vui mừng khi lá bùa vẫn còn. Vậy tất cả mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng quá khủng khiếp. Tuấn Trường lấy lá bùa ra, áp lên ngực và bắt đầu niệm phật.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy lá bùa trong tay mình có gì đó là lạ, lòng bàn tay vừa được mở ra, cậu há hốc kinh ngạc khi từ bao giờ lá bùa đã biến thành những con rắn.
Tuấn Trường hét lên, vẩy tay. Rồi vội vã nhảy xuống giường. Trên giường là những con rắn đang bò lổm ngổm, chúng hướng cặp mắt về phía Tuấn Trường cùng với hai cái răng nanh, cái lưỡi thè ra như muốn nhảy bổ vào cắn cậu.
Cậu tính chạy ra ngoài thì cánh cửa đã bị đóng chặt lại. Quay lại phía sau, trợn mắt kinh ngạc khi một vài con rắn từ bao giờ đã nhiều lên đến đáng kể. Chúng bò khắp sàn nhà, bức tường, trần nhà. Rồi một ngày càng nhiều. Chúng bò lên người Tuấn Trường. Cậu la hét, vứt chúng ra. Nhưng không có ích gì, ngày càng nhiều. Chẳng mấy chốc khắp người cậu đã bị chúng quấn quanh. Cậu có thể cảm nhận có con còn chui vào mũi, miệng, mắt của mình.
Chúng dùng những bộ răng nanh cắn khắp cơ thể Tuấn Trường. Cậu gào thét lên vì đau đớn, cơ thể dần trở nên tê liệt, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt lại. Làn da trở nên tím tái, nọc độc của rắn truyền vào khắp cơ thể. Cậu ngã xuống, miệng sùi bọt mép, hai hốc mắt chảy ra hai dòng máu đỏ. Cậu dãy dụa đau đớn. Tựa như hàng nghìn con dao đang cứa từng nhát vào bên trong cơ quan nội tạng vậy. Dãy dụa một hồi, cậu cũng tắt thở. Vô thức chìm vào một khoảng không đen kịt.
Thêm lần nữa, Tuấn Trường lại giật mình tỉnh dậy. Đến bây giờ cậu hoảng sợ vô cùng. Cậu lại lấy lá bùa ra nhưng không thấy nó đâu. Cậu ôm đầu khóc lóc, vò đầu bứt tai, gào thét như một kẻ điên.
Và sau đó cậu lại giật mình tỉnh dậy. Cậu điên loạn đập phá đồ đạc trong phòng, gào thét điên loạn. Cậu không biết đây là thực hay mơ nữa.
Buổi sáng hôm đó, cậu phải nghỉ học vì phát ốm. Những ngày tiếp theo như là một cực hình đối với Tuấn Trường, cậu luôn gặp phải những cơn ác mộng, rồi tỉnh dậy... sau đó lại tỉnh dậy. Nó nhiều đến nỗi khiến Tuấn Trường phát điên, cậu không còn phân biệt được đâu là thực đâu là ảo nữa rồi. Trong tâm trí cậu bấy giờ, không còn nghĩ ngợi được thứ gì ngoài sự sợ hãi đến tột độ.
Đám bạn có đến thăm, nhưng đều bị Tuấn Trường đuổi về hết vì cậu sợ liên lụy đến đám bạn. Bởi vì cậu luôn nhìn thấy những linh hồn bám quanh đám bạn nếu họ vào nhà mình. Cho nên cậu đã chọn cách cô lập mình trong một căn phòng cùng với ma quỷ.
Cô Hoa thì ngày đêm khóc lóc, đau đớn xé lòng khi phải chứng kiến Tuấn Trường như vậy. Cô và dì Dung đã tìm đủ mọi cách như gọi thầy pháp, thầy bói, thầy cúng tới nhưng vẫn không cải thiện được điều gì. Thậm chí gọi cả sư thầy tới nhưng thầy chỉ biết lắc đầu và nói chuyện này không ai giúp được. Chỉ có mỗi chính bản thân Tuấn Trường mới giúp cậu ta thoát khỏi tình trạng này.
Cho đến một ngày, Tuấn Trường bước ra khỏi phòng. Điều đó khiến cho cô Hoa vui mừng, cô chạy tới hỏi han:
- Con cảm thấy sao rồi?
- Con cảm thấy ổn hơn rồi mẹ ạ. - Tuấn Trường vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô Hoa thấy khá lạ nhưng cũng không biết phải nói như thế nào với con. Sau đó Tuấn Trường nói với mẹ mình về việc hôm nay sẽ đi học. Linh cảm của một người mẹ nhắc cô Hoa sắp có điều gì đó bất an xảy ra cho nên cô đã không đồng ý. Cô bảo Tuấn Trường nên ở nhà nằm nghỉ ngơi khỏe thì đi học nhưng Tuấn Trường nài nỉ mãi. Cô cũng cố gắng trấn tĩnh bản thân rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Tuấn Trường vui vẻ vậy, đáng lẽ nên mình phải mừng cho nó chứ. Vậy nên cuối cùng cô cũng đồng ý cho cậu đi học.
Thấy Tuấn Trường đi học trở lại, đám bạn vui mừng, chạy tới hỏi han đủ điều. Tuấn Trường cũng tươi cười đáp lại. Thấy tâm trạng vui vẻ của cậu, đám bạn cũng đỡ bất an hơn phần nào. Họ lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ.
Nhưng họ không thể ngờ rằng, ngày hôm đó sẽ là ngày mà khiến tất cả mọi người trong lớp phải nhớ mãi.
Đang ngồi học bỗng gương mặt Tuấn Trường trở nên cứng đơ, cùng với đôi mắt thất thần cậu nhìn ra phía ngoài cửa sổ phòng học. Bám trên thanh cửa sổ là một đứa bé trần như nhộng, làn da tìm tái, nó nở một nụ cười toác đến tận mang tai, cùng với hai hốc mắt đen kịt, chảy ra hai dòng máu đen nhìn Tuấn Trường, nó giơ đôi tay nhỏ bé vẫy vẫy:
- Đi với em đi! Đi với em đi!
Gương mặt Tuấn Trường vẫn vô cảm, dường như cảm xúc của cậu đã hoàn toàn bị mất. Cậu chậm rãi đeo cặp sách. Nhanh như cắt, Tuấn Trường leo lên bàn và chạy ra ngoài hành lang, cậu bám vào lan can rồi nhảy xuống.
Cả lớp cùng với giáo viên vội chạy ra nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Tuấn Trường đã rơi xuống dưới. Khoảnh khoảng đó diễn ra quá nhanh để mọi người kịp phản ứng.
Nhìn xuống dưới là Tuấn Trường đang nằm bất động dưới một bụi cây. Vân Linh trợn mắt kinh ngạc, không lẽ giấc mơ đó trở thành sự thật sao? Cô giáo và đám bạn vội vã gọi xe cứu thương tới.
Tuấn Trường rơi từ tầng hai xuống và may mắn ở dưới đó có một bụi cây đã phần nào giảm đi trọng lực nên cậu chỉ bị gãy chân chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng điều kỳ lạ ở đây, xung quanh Tuấn lúc xảy ra tai nạn toàn là những đồ mà những thành viên trong lớp bị mất, còn có cả chiếc vòng của Ngọc Bích, và hai cuốn sổ tay. Mở ra đọc thì mọi người mới ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa. Trong đó viết chính kế hoạch của Tuấn Trường.
Cậu đã lợi dụng căn phòng vệ sinh của trường bị ma ám mà lộng hành việc trộm vặt của mình. Ban đầu cậu lấy trộm một vài món đồ của những thành viên lớp mình, sau đó đến đêm, lẻn vào trường, phá khóa phòng vệ sinh và rồi bỏ đồ vào trong đó. Còn về chiếc điện thoại của Tuyết Mai, cậu đã nhân lúc cô nàng không để ý rồi lấy trộm. Sau đó trong giờ học, cậu giả vờ xin ra ngoài đi vệ sinh, rồi lẻn tới căn phòng vệ sinh và đút qua cái khe cửa phía dưới. Một vài lần những người mất đồ đều tìm thấy đồ của mình trong phòng vệ sinh thì họ đều tin răm rắp là ma lấy. Kế hoạch này tuy mất công nhưng nó sẽ giúp Tuấn Trường lấy trộm mà không bị ai nghi ngờ, bởi họ cứ nghĩ là ma lấy nên không dám điều tra gì cả.
Còn một quyển sổ nhật ký thì viết những điều mà cậu đã trải qua trong suốt thời gian bị ma quỷ phá phách, kể cả việc bà bói Trinh đã nói và giúp gì cho cậu cũng được ghi chép lại.
Khi được đưa vào bệnh viện, Tuấn Trường trở nên điên dại, nằm trên giường bệnh cậu không ngừng nói, tay chân run lên cầm cập:
- Tao trả chúng mày... tao trả chúng mày... haha... tao trả...
Đám bạn và cô Hoa vô cùng đau lòng. Sau đó, cô Hoa cũng phải xé ruột để đưa Tuấn Trường tới bệnh viện tâm thần.
Sau khi nhìn thấy Tuấn Trường bị vậy, Ngọc Bích sợ hãi trông thấy, cô thường lẩm bẩm một mình:
- Tao xin lỗi. Tao xin lỗi
Thấy lạ, Vân Linh ép Ngọc Bích nói ra. Lúc đấy mới rõ mọi chuyện.
Sau khi bị mất chiếc vòng, Ngọc Bích đã rất đau buồn. Nhưng đột nhiên cô nàng lại nghĩ tới một người chú của mình là thầy bói. Nghe nói thầy là một người đã nhiều lần giúp người khác tìm ra một số bộ hài cốt còn ẩn sâu dưới nhà của họ. Nên cô nghĩ chắc thầy cũng sẽ biết ai lấy vòng của mình. Ngọc Bích đã tới tìm và hỏi. Quả nhiên sau đó với một số lời gợi ý của ông thầy và lập luận của cô nàng thì cô đã biết được người lấy chính là Tuấn Trường. Cô bực tức, muốn dạy cho cậu ta một bài học nên đã nhờ thầy ra tay giúp. Ngay sau đó, thầy đã sai âm binh tới phá Tuấn Trường. Và cậu ta có thể thoát khỏi sự việc này nếu cậu nói ra hết sự thật. Nhưng đáng tiếc cậu lại chọn cách im lặng.
Và sau ngày ở nhà bà bói Trinh về. Ngọc Bích cũng tới gặp ông thầy để hỏi về chiếc vòng đó, được biết là chiếc vòng chỉ có hiệu lực trong ba ngày. Ngọc Bích chỉ muốn Tuấn Trường nói ra hết sự thật, lột bộ mặt nạ thánh thiện của cậu ta xuống nên đã cho cậu ta ba ngày để thực hiện. Nhưng sau ba ngày Tuấn Trường vẫn không nói ra sự thật. Nhưng đến ngày thứ tư Tuấn Trường vẫn vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Thấy lạ, cô nàng lại đến tìm chú của mình, và tất nhiên sau đó biết được Tuấn Trường có lá bùa để giúp cậu ta tránh khỏi ma quỷ. Nhưng cô không ra tay luôn mà vẫn để cho Tuấn Trường cơ hội. Nhưng hai tuần trôi qua vẫn không thấy gì. Bực quá, cô đã nhân lúc Tuấn Trường không để ý đã lấy đi lá bùa. Ban đầu cô cũng chỉ nghĩ là hù dọa bình thường thôi nhưng không ngờ lại đến mức này. Ngọc Bích đã vô cùng ân hận về những gì mình đã làm.
Hơn hết cả, cô cũng không hề biết được, người chú của mình đã âm thầm luyện ngải. Ban đầu chỉ muốn hù dọa Tuấn Trường nhưng sau đó ông thầy muốn bắt lấy linh hồn của cậu ta để hiến tế cho ngải. Và sau đó nghiệp đến, ông thầy đã bị ngải vật chết vào mấy ngày trước.
Vài ngày sau đó, mọi chuyện về căn phòng vệ sinh ma ám được sáng tỏ. Cảnh sát đã điều tra và phát hiện ra dưới sàn gạch bên trong căn phòng vệ sinh có vô số những hố nhỏ để đựng ma túy bên trong đó.
Theo lời khai của bác bảo vệ và thầy Liên. Mọi chuyện này là do bác bảo vệ đã dựng lên vở kịch thấy ma để cho mọi người sợ hãi và không dám đến gần khu vực phòng vệ sinh. Mọi chuyện đang yên ổn, đột nhiên xảy ra vụ đồn thổi về ma giấu đồ trong phòng vệ sinh - nơi cất giấu Heroin. Học sinh cứ vậy lẻn vào khám phá. Sợ bị lộ nên thầy Liên đã giả làm ma cùng với máy giả giọng nữ để giả làm oan hồn cô giáo chết trước kia. Sau nhiều lần đám học sinh nhìn thấy ma nên từ đó không ai dám tới phòng vệ sinh đó để khám phá nữa. Và chính thầy Liên cũng đề nghị với thầy hiệu trưởng phong tỏa căn phòng vệ sinh đó lại với lý do sợ đám trẻ gặp nguy hiểm. Mọi thứ cứ ngỡ trọt lọt đến cuối, nhưng lưới trời lồng lộng khó thoát, một tay làm sao cao thể che được trời. Cuối cùng họ cũng bị cảnh sát phát hiện.
Chuyện cũng đến tai mẹ của Tuấn Trường. Cô đã vô cùng tức giận khi biết Ngọc Bích đã sai người hại con trai của mình. Nhưng nghĩ kĩ lại, chuyện cũng đã lỡ, nếu cô cứ oán trách mãi cũng không giải được việc gì. Hơn nữa nguyên nhân của sự việc này cũng là do con trai mình gây nên. Việc quan trọng nhất bây giờ là cô và đám bạn phải giúp cho Tuấn Trường bình phục trở trở lại.
Việc trộm cắp thật sự là một điều xấu. Và có lẽ đây cũng chính là một bài học thích đáng cho những kẻ hay đi trộm cắp vặt. Tuấn Trường chỉ trộm những đồ lặt vặt, linh tinh nhưng nó cũng được gọi là trộm cắp, nếu nó tồn tại như một thói quen xấu thì sau này có thể dẫn đến một hậu quả vô cùng xấu và tệ hại đó chính là cướp của giết người. Vậy nên hãy dừng lại những thói quen xấu trước khi có thể!
Và như lời bà bói Trinh nói trong cuộc sống này không ai là không mắc sai lầm. Việc thừa nhận, thú tội, hối lỗi sẽ giúp họ sửa chữa những sai lầm đó. Nhưng Tuấn Trường đã chọn cách im lặng và cậu ta đã gặp phải hậu quả.
Đến bây giờ tôi vẫn khó có thể tin câu chuyện này lại xảy ra. Đúng là trong cuộc đời này không có gì là không thể xảy ra được. Đang mải mê suy nghĩ về câu chuyện đáng sợ đó thì giọng mẹ tôi gọi ra ăn kéo tôi trở lại với thực tại. Thôi tôi ra ăn cơm đây, không mẹ tôi vào "ca" cho cái thì lại khổ.
Vài ngày sau đó, thằng Nam đã tìm thấy lại chiếc máy tính của nó. Thằng Nam kể nó đã điều tra và phát hiện đứa ngồi cạnh bàn lấy trộm. Và thằng đó cũng chính là thủ phạm của những món đồ bị mất trong lớp. Và sau đó thằng kia cũng khóc lóc và thành thật xin lỗi cả lớp. Đa số đã sẵn sàng tha thứ cho nó, nhưng cũng có một số cũng không chơi cùng nó. Nhưng như vậy nó cũng đủ mãn nguyện rồi. Bởi lúc quyết định thú tội thì nó cũng đã chấp nhận việc mọi người tẩy chay nhưng nó cũng không ngờ rằng nó lại được nhiều người tha thứ như vậy, điều đó khiến nó vô cùng cảm động và hạnh phúc. Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người quay đầu trở lại!
Hú hồn! Cũng may việc này giải quyết xong rồi. Tôi lại cứ tưởng giống như câu chuyện Vân Linh kể cho tôi thì lại chết dở. Mà nghe nói Vân Linh về tình trạng của Tuấn Trường hiện nay đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Và cậu ta cũng đã thú tội của mình, may mắn là được đám bạn chấp nhận và tha thứ. Hơn nữa Ngọc Bích và Tuấn Trường cũng đã đều quyết định tha thứ cho nhau. Đám bạn lại có thể vui vẻ, chơi với nhau một lần nữa.
Biết là Tuấn Trường có lỗi nhưng tôi cũng mong rằng cậu ta sẽ sớm khỏi bệnh. Và tôi dám cá chắc sau lần này cậu ta sợ đến già luôn, haha