Đến khi mặt trời lặn ở hướng Tây, đội quân người máy mang theo một lượng lớn thi thể rút đi, những công dân thuộc tầng lớp thấp nhất ở khu vực D78 ngoại thành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu lần lượt từ khắp nơi đổ về.
Dù sao thì đây cũng là nơi bọn họ dựa vào để sinh tồn, cho dù là Lâm Dạ cũng vậy.
Chỉ là bây giờ hắn đang gặp phải một vấn đề. Kỵ sĩ Hắc Phong của hắn đã cạn kiệt năng lượng, không có cách nào khởi động.
Với thân hình gầy gò của mình, hắn không thể nào khiên cục sắt khổng lồ cao gần chục mét này trở về được.
- Yo, đây không phải là Lâm Dạ sao? Thì ra ngươi vẫn còn sống à.
Đột nhiên, một giọng nói từ xa truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của Lâm Dạ.
Trong đám công dân cấp thấp đang vội vã quay trở lại, một người máy màu nâu sẫm đang đi về phía này với những bước chân nặng nề.
Đó là một cỗ máy với cưa máy bằng hợp kim và kìm thép, kiểu thợ đốn gỗ có tên là "Tê Liệt Giả".
- Ngươi là ai?
Lâm Dạ nghi ngờ nhìn người đó.
- Cái gì, mới không gặp một hồi mà đã không nhận ra ta à? Ta là Chu Hiền đây.
Buồng lái của Tê Liệt Giả mở ra và một người đàn ông trông khoảng ba mươi tuổi thò đầu ra từ bên trong.
Lâm Dạ sững sờ, suy nghĩ trong đầu xẹt qua, sau đó hắn lộ ra một nụ cười.
- Thì ra là ngươi, ngươi có chuyện gì không?
Cho dù ngươi có nhận ra người đó hay không thì hãy cứ giả vờ biết trước đã.
Thông thường khi gặp lại người thân và bạn học cũ mà mình không nhớ ra, để tránh xấu hổ, người ta sẽ luôn giả vờ quen biết nói vài câu xã giao.
Trên thực tế, họ không biết người đó là ai, hoặc thậm chí còn không biết người đó tên là gì.
Thủ đoạn này Lâm Dạ rất quen thuộc, trong nháy mắt trực tiếp nhập vai, để che giấu chuyện hắn không có kế thừa ký ức của kiếp trước.
Chu Hiền hiển nhiên không chú ý tới điểm này, cười nói:
- Ta nhìn thấy người máy của ngươi đã hỏng nặng như thế này, bị hỏng trong lúc chạy trốn đúng không? Có cần ta giúp đỡ không?
Có lẽ người này quen biết với kiếp trước của hắn, mà hình như quan hệ còn rất tốt.
Hắn vốn đang lo lắng không biết làm sao để mang người máy này về, không ngờ nhanh như vậy đã có người tới giúp đỡ, hắn lập tức gật đầu nói:
- Vậy thì làm phiền ngươi rồi, ngày nào đó sẽ đãi ngươi một bữa ngon.
- Ngươi nói rồi đấy nhé.
Hai mắt Chu Hiền sáng lên, hắn không chần chừ nữa, đóng buồng lái lại, điều khiển người máy của mình đi đến phía trước, dùng kìm thép nhẹ nhàng gắp Kỵ sĩ Hắc Phong của Lâm Dạ lên.
- Mẹ nó, nó khá nặng đấy.
Nhìn trên giao diện trước mặt hiện đầy cảnh báo màu vàng, Chu Hiền không khỏi hít vào một hơi.
Người máy phòng ngự thường dày và nặng hơn nhiều so với các loại người máy khác, hắn đương nhiên có chút vất vả khi nhấc loại người máy ì ạch này lên.
Tuy nhiên, sau một vài thao tác, hắn đã nhấc nó lên và đi về phía nơi ở của Lâm Dạ.
Những nơi hắn đi qua, mặt đất rung chuyển, để lại dấu chân sâu.
Hai người làm việc hồi lâu, cuối cùng cũng đưa kỵ sĩ Hắc Phong của Lâm Dạ đến bên cạnh container.
Những công dân thuộc tầng lớp thấp hơn như họ không đủ khả năng để thuê một thợ sửa chữa giúp họ sửa chữa người máy, bọn hắn cũng không đủ khả năng mua các bộ phận máy móc đắt tiền.
Vì vậy, về cơ bản, bọn hắn đều chỉ tự cung tự cấp, bằng cách thu thập các bộ phận bị loại bỏ từ bãi phế liệu để sửa chữa đơn giản rồi sử dụng.
Chỉ cần hạch tâm năng lượng mấu chốt nhất không bị hỏng thì có thể cứu vớt, sửa chữa để tiếp tục sử dụng được, chỉ cần không chiến đấu với cường độ cao là được.
- Thôi, để đây cho ngươi, ta phải đi trước đây.
Đặt Kỵ sĩ Hắc Phong xuống, Chu Tiên nhìn xung quanh một vòng, sau đó trực tiếp từ biệt Lâm Dạ rời đi, giống như hắn có việc gấp gì đó phải làm.
- Được, lúc khác ta sẽ đãi ngươi.
Lâm Dạ nhìn hắn rời đi, cho đến khi người máy Tê Liệt Giả cao lớn biến mất trong núi rác thì hắn mới kéo cơ thể mệt mỏi của mình trở về phòng ngủ trên lầu hai để nằm xuống.
Chỉ là vào lúc này, một lời nhắc nhở vang lên bên tai hắn.
[ Công dân D78-5430. vì ngài có thành tích tốt trong cuộc xâm lược của những sinh vật biến dị nên Liên Bang Hệ Vành Đai Hành Tinh sẽ trao thưởng cho ngài, hãy chú ý kiểm tra và nhận. ]
Phần thưởng!
Trong lòng Lâm Dạ chấn động, lập tức kích động từ trên giường ngồi dậy.
Người đàn ông to lớn mà hắn gặp hôm nay thực sự không lừa dối hắn, đã thật sự thưởng cho hắn.
Hắn không biết bao nhiêu tài nguyên có thể đổi lấy xác của con Địa Huyệt Chu đó, mà hắn cũng không cầu cái gì khác, chỉ cần có thể tạm thời giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc là được rồi.
Rốt cuộc, dù sao thì hắn cũng nghe nói rằng hầu hết thịt của những sinh vật biến dị đó đều không ăn được.
Cho nên giá trị của nó sẽ giảm đi đáng kể, rất khó để đổi được thứ giá trị.