Hai ngọn tên lửa dưới chân bắn ra, hắn trực tiếp lái người máy hạ xuống trước mặt Lâm Dạ, kinh ngạc đánh giá thi thể của con Địa Huyệt Thú kia.
- Đây là ngươi giết chết à?
Đinh Nghiêm quay đầu nhìn về phía Lâm Dạ, âm thanh của hắn cực kỳ nặng nề, tản ra một luồng uy nghiêm.
- Đúng, là ta giết.
Lâm Dạ không biết thân phận của đối phương, nhưng từ phản ứng của những người xung quanh và biểu hiện vừa rồi của đối phương xem ra người này tuyệt đối không phải là một nhân vật bình thường.
Lâm Dạ có chút lo lắng quái vật mà mình vất vả chém giết sẽ bị đối phương cướp đi. Hắn còn đang muốn dùng thi thể này để đổi tiền cải thiện sinh hoạt, cho dù không được thì hắn cũng muốn đổi một chút đồ ăn để nhét đầy cái dạ dày trước đã, cho nên thi thể của con Địa Huyệt Thú này là hi vọng duy nhất của hắn bây giờ.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã phát hiện mình sai.
Nghe được câu trả lời của hắn, Đinh Nghiêm chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
- Cảm ơn đóng góp của ngươi dành cho Liên Bang, nếu không có ngươi chặn nó lại thì con Địa Huyệt Thú này đã có thể đã xâm nhập sâu vào đám đông, gây ra rất nhiều tổn thất.
- Ừm, không có gì, đó là chuyện ta nên làm.
Lâm Dạ ngượng nghịu gãi gãi đầu, địa vị của đối phương không thấp, một số lời nịnh nọt hắn vẫn phải nói. Đồng thời, trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, dường như đối phương không xấu như hắn tưởng.
Nghĩ lại cũng đúng. Sức mạnh của đối phương rõ ràng không yếu, làm sao lại có thể khao khát xác của một sinh vật biến dị cấp thấp này chứ?
Đinh Nghiêm không phải là người bình thường, chỉ cần một cái nhìn hắn đã thấy được sự ngượng nghịu của Lâm Dạ lúc này. Hắn quét mắt qua thì người máy Kỵ Sĩ Hắc Phong của Lâm Dạ đã bị hỏng một cánh, bề ngoài thì tan tác không còn gì, nói:
- Xác Địa Huyệt Thú có giá trị nghiên cứu cao, ta sẽ mang nó về cho Liên bang trước, tất nhiên, khi đó ngươi cũng sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.
Nói xong, không chờ Lâm Dạ phản ứng, hắn đã bay lên không trung cùng với xác Địa Huyệt Thú, hội họp với đội ngũ.
Sẽ nhận được phần thưởng!
Lâm Dạ không có tâm trạng để quan tâm đến thái độ của đối phương. Nghe thấy có phần thưởng thì hắn đã hớn hở ra mặt, đồng thời tò mò thử quét thông tin về người máy của Đinh Nghiêm.
[Quét không thành công, không có quyền truy cập thông tin. ]
Không thể xem thông tin người máy của đối phương!
Có vẻ như quyền lực của dân cư tầng dưới trong Liên Bang thật sự rất thấp, hoặc là đối phương có địa vị cao hơn mình quá nhiều nên mình không có tư cách để xem thông tin của đối phương. Điều này cũng có thể được nhìn thấy được từ thái độ lạnh lùng của đối phương.
Lâm Dạ cũng không nghĩ nhiều. Khi đám quái vật Địa Huyệt Thú đang tiến tới một cách ác liệt bị quân đoàn người máy chặn đứng thì hắn cũng đã yên tâm và bắt đầu kiểm tra mức độ hư hỏng của Hiệp sĩ Hắc Phong.
- Đinh Nghiêm, đứa trẻ đó có gì đặc biệt mà phải để ngươi đích thân xuống gặp mặt vậy?
Ở trên bầu trời, khi Đinh Nghiêm vừa quay trở lại đội ngũ thì một người máy khác đã bay đến gặp hắn.
- Không có gì.
Đinh Nghiêm nhìn người đó một cái, nói:
- Chỉ là ta hiếm khi thấy được ai đó trong số dân thường có thể tự mình giết được con Địa Huyệt Thú mà thôi. Gần đây, đám sinh vật biến dị đó ngày càng trở nên khó chịu hơn, nếu có thể tìm được thêm một số tài năng thì càng tốt.
- Vậy là ngươi có ý định chọn hắn vào đội dự bị à?
Người kia ngạc nhiên hỏi.
Đinh Nghiêm lắc đầu, thở dài:
- Mặc dù hắn cũng khá giỏi nhưng chỉ mới kích hoạt được 10% gen, so với những đứa nhóc ở trên trời kia thì hắn vẫn còn kém một chút.
Không phải ai cũng có thể vào đội dự bị của đoàn kỵ sĩ Thiên Không được. Lí do hắn liên hệ với Lâm Dạ chỉ đơn giản là vì thích cách của Lâm Dạ, dám đối mặt trực diện với các sinh vật biến dị mà thôi.
Giết được một con Địa Huyệt Thú cấp thấp một mình thì có rất nhiều người trẻ trong Hệ Vành Đai Hành Tinh có thể làm được, vì thế Lâm Dạ chưa đủ để khiến Đinh Nghiêm quan tâm.
Tuy nhiên, hắn lại không biết khi Lâm Dạ giết chết con Địa Huyệt Thú đó thì bộ giáp của hắn đã bị hư hại hơn một nửa, nguồn năng lượng còn lại cũng rất ít.
Nếu đổi lại là một người mới học sử dụng người máy khác mà không phải là Lâm Dạ thì chẳng những không thể giết được, mà có lẽ còn không thể chạy thoát được.
Cuộc xâm lược của những sinh vật biến dị kéo dài cho đến tận lúc trời tối.
Lâm Dạ không biết cuộc chiến bên đó đang diễn ra như thế nào.
Nhưng từ sự hỗn loạn, những tiếng nổ liên tục vang lên, và các đội quân người máy liên tục đến tiếp viện thì hắn biết cuộc chiến này chắc chắn đang rất căng thẳng.
Đặc biệt là trong lúc đó còn vang lên tiếng thú rống kinh người, giống như trời sắp sập đến nơi vậy. Đó chắc chắn là một sự tồn tại đáng sợ hơn cả Địa Huyệt Thú!
May mắn thay, trận chiến đã không tiếp tục lan sang bên này.