Chương 22 - Trương Đào Khiếp Sợ

Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa

Tiềm Thủy Đích Oa Ba 08-03-2024 12:09:24

Lâm Dạ nhìn hắn một cái, lập tức đã nhận ra cương châm trong tay hắn chính là bộ lông đã cương hóa trên người chuột Thôn Kim, trong lòng lập tức hiểu rõ. - Đúng vậy, nghe nói nơi này vừa chạy đến mấy con quái vật, cho nên ta tới đây xem thử có thể lấy được chút đồ tốt hay không, hình như ngươi thu hoạch rất tốt à? Nói xong, hắn lại nhìn cương châm trong tay đối phương một chút. - Ha ha, cũng được. Thanh niên nhếch cằm lên, đắc ý nói: - Vừa rồi mấy người Vương Báo Tử và người từ khu khác tới đánh nhau thì ta ở ngay bên cạnh, vất vả lắm mới giành được chút ít đồ chơi. - Đánh nhau à? Ánh mắt của Lâm Dạ khẽ động, trực tiếp bỏ qua nửa câu đầu của đối phương. - Đúng vậy, đánh nhau rất kịch liệt. Thanh niên này rõ ràng là rất quen thuộc, máy hát vừa mở ra đã lập tức thao thao bất tuyệt. - Vừa rồi, khi mấy con quái vật kia xuất hiện, người từ địa bàn khác gần đây đều tới, mà lại đều mở ra người máy, đánh đến thiên hôn địa ám, sau đó còn đánh chết mấy người rồi mới kết thúc. - Bốn con quái vật thi thể bị Vương Báo Tử lấy đi hai con, còn lại hai con là bị địa phương khác tới người phân đi, đó cũng đều là trắng tiêu tiêu đồng Liên Bang. Nói xong, thanh niên còn không khỏi "Chậc chậc" hai tiếng, một mặt hâm mộ. Công dân tầng dưới chót như bọn hắn không quyền, không thế, không thực lực, cũng chỉ có thể đi theo đằng sau thế lực này nhặt nhặt nhạnh chỗ tốt thôi, nào dám tuỳ tiện tới gần? - Hai con à... Lâm Dạ nghe vậy thì rơi vào trong trầm tư. Có thể cướp được một nửa tài nguyên từ trong tay nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, xem ra thực lực của Vương Báo Tử này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều. Xem ra Vương Báo Tử có thể trở thành địa đầu xà của khu vực này cũng không phải là không có đạo lý. Mà ngoại trừ Vương Báo Tử ra, xung quanh càng còn có nhiều thế lực khác, tóm lại chính là ngư long hỗn tạp, phải cẩn thận đề phòng mới được. - Tốt ta cần phải trở về, huynh đệ cứ chậm rãi tìm đi, có lẽ còn có tài nguyên chưa bị phát hiện không chừng. Thanh niên kia nói khoác xong cũng không tiếp tục ở lâu, trực tiếp cáo biệt một tiếng rời khỏi. Lâm Dạ đương nhiên biết đây chỉ là lời an ủi mà thôi. Lấy hiện trạng của bãi rác bây giờ thì chỉ sợ khu vực này sớm đã bị đào sâu ba thước, ngay cả một cọng lông cũng không thừa. Cho nên hắn chỉ nhìn quanh một vòng rồi xoay người đi trở về chỗ ở. Vốn hắn còn dự định đi vào không gian chiến đấu mô phỏng tìm con đường kiếm tiền. Nhưng nhìn sắc trời đã sắp tối xuống nên hắn cũng dứt khoát từ bỏ. Hôm nay bận rộn một ngày, vẫn nên sớm nghỉ ngơi một chút đi, tiết kiệm một chút thể lực, tiết kiệm lương khô cũng tốt, dù gì thì hắn còn phải tiết kiệm tiền mua thuốc biến đổi gen nữa. ... - Hắt xì! Trong không gian chiến đấu mô phỏng. Trương Đào tựa ở bên cạnh cây cột trong đại sảnh ngủ đột nhiên hắt hơi một cái, hắn mơ màng từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh lại. - Mẹ nó, sao ta lại ngủ thiếp đi vậy chứ? Trương Đào đứng dậy duỗi lưng một cái, sau đó hắn theo thói quen ấn mở giao diện đối chiến, phát hiện phía trên cái tên đó vẫn như cũ còn màu xám, vẻ mặt lập tức đen lại. - Mẹ kiếp, vẫn còn không online, hại lão tử đợi uổng công một ngày! Trong lòng Trương Đào khổ, hắn chỉ muốn gặp lại tên kia lần nữa để rửa sạch nhục nhã thôi mà sao lại khó như vậy chứ? Phải biết không gian chiến đấu mô phỏng chính là nơi được các phi công truy phủng nhất, cũng là một vòng quan trọng để Liên Bang ước định thực lực cá nhân. Nhiều người muốn dương danh lập vạn ở đây, tôi luyện kỹ xảo chiến đấu của bản thân, hận không thể mỗi ngày đều ngâm mình ở trong trong. Gia hỏa này ngược lại tốt, mới vừa lên đánh một trận đã chạy đâu mất, mấu chốt hắn còn không tìm thấy người, ngươi nói có tức hay không. Trương Đào hắn lúc nào nhận qua loại uẩn khúc này chứ? - Đinh —— Đang lúc Trương Đào lòng đầy căm phẫn thầm mắng Lâm Dạ không có đạo đức thì một tin nhắn cá nhân đột nhiên bắn ra. - Lão Tiêu? Lúc này gia hỏa này tìm ta làm gì? Nhìn thấy tên của người gửi tin nhắn thì Trương Đào lầm bầm một câu, tiện tay nhấn mở hội thoại. Nhưng mà một giây sau, đối diện lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm thét vô cùng lo lắng. - Mẹ nó! Vừa rồi Trương Đào ngươi chết ở đâu mà đến giờ mới nhận điện thoại của ta! Ngươi có biết ta đã tìm ngươi nửa ngày rồi hay không, gọi mấy chục cuộc điện thoại cũng không nghe máy! Ngươi... - Ngừng ngừng ngừng! Có chuyện gì từ từ nói, ngươi bị điên cái gì vậy? Nghe đối diện điên cuồng mắng liên tục không ngừng, Trương Đào vô ý thức run rẩy tay chân, kém chút nữa bị sợ đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. - Vừa rồi ta ngủ quên, bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn của ngươi. - Ngủ quên? Ngươi đến cái tuổi này mà sao vẫn còn ngủ quên vậy? Âm thanh đối diện đột nhiên cao hơn mấy phần.