Giờ đang là lúc sẩm tối nên nhiều người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã quay về, không khí còn náo nhiệt hơn lúc mới tới.
Ninh Mông vừa mới đến nên không dám đi lung tung mà chỉ dám đến những chỗ đông người.
Chẳng mấy chốc đã đến chợ đêm trong khu cách ly, ở đây có rất nhiều người bán hàng rong, cái gì cũng có, từ đèn pin cầm tay, xăng, pin đến các loại vũ khí, trang bị, vật liệu kiến trúc, sôi nổi nhất vẫn là khu bán đồ ăn.
Ninh Mông đi tới trước mặt một người đàn ông cao to vạm vỡ, trên mặt có mệt vết sẹo do dao cứa, trên quầy hàng của anh ta có năm gói mì ăn liền, chính là loại cô vừa ăn lúc nãy.
"Mì ăn liền này bán thế nào?"
"Năm mươi đồng vàng một gói, nếu cô có bánh mì, sữa hay bất kỳ thứ gì khác tôi cũng có thể đổi với cô. Ông đây ăn mì gói sắp phồng mồm lên rồi!"
Ninh Mông lấy con dao găm ra, hỏi: "Cái này có thể đổi không?"
Anh ta cầm lấy con dao găm, vừa nhìn qua đã cao giọng nói: "Đùa nhau à? Cô định đổi con dao găm cổ lỗ sĩ này lấy đồ ăn của tôi á? Đừng có ở đây làm trò cười nữa, hôm nay tâm trạng ông đây không tốt, không muốn đánh người."
Nói xong liền ném con dao găm lại cho Ninh Mông.
Giờ Ninh Mông mới vỡ lẽ, thì ra sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu Tiểu Tuyết được công hội cho một trăm đồng vàng lại không đáng giá, đến mức chỉ mua được hai gói mì ăn liền. Cô đứng sững người một lúc lâu, mặt tái mét, lòng thầm nghĩ có lẽ người khác sẽ bán rẻ hơn chăng.
Ôm tia hy vọng bước sang gian hàng khác, cô thấy ở gian hàng này ngoại trừ mì ăn liền còn có ít đồ hộp.
Kết quả người này còn bán mì ăn liền tận sáu mươi đồng vàng một gói, đồ hộp tận một trăm năm mươi đồng vàng một hộp. Đối phương cũng chẳng thèm dao găm của cô, còn nói thẳng nó chỉ là đồ bỏ đi.
Đến nước này thì Ninh Mông tuyệt vọng thật rồi, với tình hình của cô bây giờ, tiền trong người chỉ miễn cưỡng mua được hai gói mì ăn liền, mà giá trị vũ lực của cô cũng chẳng đủ để đi mạo hiểm ở khu ô nhiễm. Chẳng lẽ khó khăn lắm mới đến được khu cách ly lại phải chịu chết đói ở đây?
Ninh Mông chợt cảm thấy hành vi ăn một lần hết cả gói mì vừa nãy của cô thực sự quá xa xỉ.
Đáng ra nên chia ra làm hai lần mới phải!
Lúc này, cô chợt nghe thấy một giọng con gái vang lên sau lưng: "Người đẹp, có muốn trao đổi dao găm với tôi không?"
Ninh Mông lập tức quay lại, chỉ thấy đó là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặt tròn tóc ngắn, thoạt nhìn xinh xắn đáng yêu nhưng vẻ mặt hơi mệt mỏi giống như vừa đi một quãng đường dài.
"Cô muốn con dao găm của tôi?" Ninh Mông hỏi.
"Ừ, tôi vừa làm mất, giờ đang cần gấp một con để tự vệ, nếu cô đồng ý thì tôi muốn đổi hai gói mì ăn liền với con dao găm của cô." Cô gái nói.
"Được, tôi đổi với cô, cảm ơn nha." Ninh Mông không ngờ con dao găm hỏng này lại đổi được tận hai gói mì ăn liền, coi như vật tẫn kỳ dụng.
Hai người trao đổi xong, cô gái kia còn quan sát Ninh Mông một lượt rồi nói: "Cô mới tới à?"
Chỉ có tân binh mới giao dịch khách sáo như vậy.
Ninh Mông gật đầu: "Lúc trước tôi ở khu ô nhiễm, hôm nay mới giao nhiệm vụ đi vào đây."
Cô gái có lòng nhắc nhở: "Vậy không được rồi, một mình cô không sống sót được ở đây đâu, dạo này giá cả trong khu cách ly tăng vọt, nguồn cung thực phẩm cũng không ổn định."