Cao Thiến khen chức năng này không dứt miệng: "Tiện lợi thật đấy! Người kia đúng là ở bên đường thật kia, tầng ba tòa nhà số sáu... Ừ, hơi cao, chúng ta nên liên hệ sớm với người ta để người nọ nghĩ cách đưa bệnh nhân xuống tầng một trước."
"Còn có thể làm vậy sao?"
"Tất nhiên, tính toán lộ trình thì người nọ vừa xuống lầu là chúng ta đến nơi, vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn."
Ninh Mông lái xe còn Cao Thiến bấm điện thoại.
"Chúng tôi sắp đến rồi, nhưng cậu phải đưa mẹ xuống tầng một, cậu có làm được không?"
Dường như đối phương hơi do dự.
"Chúng tôi tới ngay đây, bây giờ chỉ còn năm trăm mét, có muốn lên xe hay không thì tùy cậu, tôi chỉ có thể chờ được năm phút thôi."
Sau một lát xoắn xuýt, cuối cùng đối phương cũng đồng ý, Cao Thiến cúp máy, đắc ý nói: "Thế chẳng phải được rồi à, xong việc."
Ninh Mông nhấn ga tăng tốc chạy đi, không tới năm phút sau đã đến dưới lầu tòa nhà được định vị.
May mà xung quanh quảng trường không có zombie, nhưng Cao Thiến vấn móc dao găm ra đứng cạnh cửa, dáng vẻ lúc nào cũng sẵn sàng lao ra.
Cửa tòa nhà số ba đã mở, một cậu thiếu niên gầy gò, sắc mặt tái nhợt xuất hiện ở chỗ rẽ, cậu ta đang cắn răng cõng một người phụ nữ trung niên bước đến gần nhà xe.
Cao Thiến cầm chặt tay nắm cửa, chờ thiếu niên đi đến gần mới mở cửa: "Mau lên đây."
Sau đó giúp cậu thiếu niên kia lên xe, cậu ta lảo đảo suýt ngã chổng vó, Ninh Mông đang định đi lên giúp thì Cao Thiến nói: "Chỗ này không an toàn, cậu mau lái xe rời khỏi đây đi về thẳng khu cách ly thôi."
"Ừ."
"Cầu xin hai cô cứu mẹ tôi đi." Chàng trai cầu xin thảm thiết.
Một tia không đành lòng lóe qua đáy mắt Cao Thiến, sau khi kiểm tra tổng thể cho người phụ nữ, cô ấy thở dài nói: "Thật ra mẹ cậu vì suy dinh dưỡng quá lâu dẫn đến hôn mê, tim bà ấy vẫn còn đập nhưng cơ thể lại vô cùng suy yếu. Chúng tôi chẳng có cách gì, đợi về đến khu cách ly cậu đưa bà ấy đến trạm cứu trợ thử xem có thể truyền thêm dinh dưỡng không. Sau đó truyền thêm ít đường glucose, axit amin hoặc vitamin rồi lại tăng cường bổ sung dinh dưỡng thì sẽ cứu lại được."
Nói trắng ra là đói quá nên mới thành như vậy. Ở tận thế, có quá nhiều người rơi vào tình cảnh khốn khó như vậy, lúc làm nhiệm vụ cao Thiến đã gặp tình trạng này nhiều lắm rồi. Thật ra thì có đưa đến khu cách ly cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, khu cách ly thiếu thốn vật tư, lại càng thiếu vật tư chữa bệnh. Cao Thiến cảm thấy người này khả năng cao không thể cứu được nữa.
Ninh Mông lái xe về lại đường lớn, trong lòng hỏi hệ thống: "Trong Thương Thành có thứ gì cứu được bác ấy không?"
[Nếu ký chủ muốn cứu người phụ nữ này thì có thể đổi đường và muối, pha với tỷ lệ 1:1 để tiếp nước và muối bà ấy, chờ sau khi người tỉnh lại có thể bón một ít lòng trắng trứng hoặc thức ăn thanh đạm dễ tiêu, kết hợp với việc điều trị bằng thuốc xem có thể hồi phục không. ]