Chương 12

Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Thỏ Nhĩ Tề 08-06-2024 20:23:28

Chỉ cần có khách vào ở là nhận được 100 điểm rồi! Ninh Mông hưng phấn chạy ra bảng điều khiển hệ thống quản lý khách sạn chuyển trạng thái từ đóng sang mở. [Xin lỗi, thùng nước của cô sắp cạn, không đủ để tiếp đón khách hàng, xin vui lòng đổ đầy nước càng sớm càng tốt. ] Giờ Ninh Mông mới nhớ ra lúc mới đến bãi đỗ xe của khu cách ly, do bị cắt nước nên cô chưa đi lấy nước, mới chỉ nạp điện cho nhà xe. Ninh Mông vội vàng xuống xe xem thử, lúc này nguồn nước ở trụ sở đã khôi phục. Cô vội vàng đổ đầy thùng nước rồi thử mở lại trạng thái khách sạn. [Vui lòng đặt chi phí cho một đêm lưu trú trên màn hình hệ thống quản lý khách sạn. ] Ninh Mông cài đặt phí lưu trú một đêm là hai trăm đồng vàng, tắm mười phút cần thêm một trăm đồng vàng, không cung cấp đồ ăn nhưng có thể cung cấp miễn phí 100ml nước uống. ] Ngoại trừ tiền vàng, khách hàng còn có thể sử dụng các loại đồ ăn khác để thanh toán tiền phòng và phí tắm rửa. Ninh Mông cũng đặt giá mua các loại đồ ăn trên màn hình hệ thống. Sau khi cài đặt xong xuôi, Ninh Mông ngẫm nghĩ một lát, thật ra cô rất cần dầu diesel. Nếu tương lai ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cũng cần nhiều dầu diesel đề phòng. Cô lại đặt giá thu mua dầu diesel theo giá mua hôm nay hỏi được trên chợ đen. Sau khi cài đặt xong xuôi, cô ấn "Xác nhận" để khách sạn bắt đầu kinh doanh ngay lập tức. [Chúc mừng ký chủ đã thành công khai trương nhà xe khách sạn. Hiện tại thùng xe đã tự động bật đèn lên. Chúng ta cùng chờ đợi vị khách đầu tiên thôi!" Ninh Mông chạy ra ngoài xe nhìn thử, quả nhiên thấy trên thân xe cũ nát sáng đèn, bên trên còn viết bốn chữ "Nhà xe khách sạn", không lớn lắm nhưng rất bắt mắt. Ninh Mông hơi kích động, nhưng càng thấp thỏm hơn. Thật sự có người sẽ vào đây ở sao? Liệu trong quá trình tiếp khách có xảy ra vấn đề gì không? Mọi chuyện đều không thể biết trước được, trong trụ sở còn có nhiều xe đang đỗ, người đến người đi tấp nập, thỉnh thoảng có người tò mò liếc sang bên này nhìn, nhưng người có hứng thú với nhà xe khách sạn của Ninh Mông rất ít. Ở khu cách ly, không có nhiều người thiếu chỗ ở, dù sao ở đây không khan hiếm lều vải, chỉ thiếu đồ ăn thôi. Ninh Mông đợi hai tiếng cũng chẳng thấy khách nào tới hỏi thăm, sự hưng phấn, thấp thỏm trong lòng từ từ xẹp xuống, thầm nghĩ nếu thật sự không được thì lại phải gia nhập đội cứu viện. Tham gia nhiệm vụ cứu hộ ít nhất còn có thể kiếm được ít tài nguyên, không đến nỗi chết đói. Rửa mặt xong, Ninh Mông về phòng ngủ đi ngủ, đang mơ mơ màng màng thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. [Ký chủ, có khách tới nhà xe khách sạn, xin hỏi có cần ủy thác hệ thống tiếp đón không?] Cái gọi là ủy thác tiếp đón là cô không cần ra mặt tiếp đón mà để hệ thống làm hết mọi thứ. Nhưng đây là vị khách đầu tiên, nếu có thể tiếp đón thành công cô sẽ có ngay một trăm điểm, có thể đổi được mười cân khoai lang, cũng có thể ở đây lâu hơn! Ninh Mông vội mặc quần áo vào rồi đứng dậy ra ngoài, vừa mở cửa xe ra, cả hai bên đều sững người. Không ngờ người ngoài cửa lại là cô gái đổi dao găm với cô lúc nãy. Cô gái mặt tròn cũng sửng sốt: "Cái xe này của cô à?" Ninh Mông gật đầu: "Ừ, cô cần ở trọ à?" Cô gái vẫn kinh ngạc: "Chỗ này của cô thật sự là khách sạn sao?"