Hành lang rất dài, dọc đường phải đi qua rất nhiều hộ gia đình, đồ đạc ở đây rơi rụng đầy đất, giống như bị cướp sạch vậy, nhưng từ những thứ rơi trên mặt đất, còn có thể thấy được hơi thở con người từng sinh sống ở nơi này.
Cọ đánh phấn mắt của phụ nữ, bài tập mới làm được một nửa của trẻ con, đồ chơi gấu bông đáng yêu... Bề ngoài tất cả đồ vật đều có đốm mốc màu đen, nhìn qua có chút quỷ dị đáng sợ.
Ninh Mông càng đi càng cảm thấy sợ đến nổi da gà, nhưng lại không dám chậm bước chân lại, ở nơi như vậy lâu thêm một bước cũng nhiều thêm một phần nguy hiểm.
"Khương Tuyết..." Ninh Mông nhỏ giọng gọi.
Không ai đáp lại.
Cô chỉ có thể thất vọng rời đi, đi lên tầng cao hơn.
Lúc vừa tới tầng 4, đột nhiên có một bóng hình chạy trốn ra, đồng thời cùng với đó là mùi hôi thối ghê tởm nồng nặc.
Là zombie!
Trong lúc nhất thời, Ninh Mông bị dọa sợ đến mức cả người cứng đờ tại chỗ.
Trước khi cô xuống xe đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng lúc này đối mặt với nỗi sợ hãi to lớn, vẫn không thắng nổi phản ứng bản năng của mình, cô nắm chặt dao găm muốn đâm vào phần đầu của zombie kia, mắt thấy sắp ra tay, lại bởi vì quá kinh hãi mà nhắm hai mắt lại.
Xong rồi!
Trong đầu Ninh Mông hiện lên suy nghĩ này, chỉ sợ hôm nay phải bỏ mạng ở chỗ này.
Lúc này, một người đàn ông có thân hình cao lớn một tay túm dây thừng từ trên trời giáng xuống, một tay khác của anh còn ôm một bé gái. Nhìn thấy cảnh tượng này, thân mình khẽ đung đưa, lập tức dùng chân đá vào đầu con zombie kia.
Zombie ngã đập đầu xuống, trong nháy mắt khi người đàn ông rơi xuống đất, móc dao găm của bản thân từ bên hông ra, lưu loát đâm vào đầu của zombie.
Bé gái trong lòng ngực anh cũng không bị cảnh tượng này dọa sợ, dường như chỉ cần có người đàn ông này ở đây thì cô bé không sợ gì cả. Chỉ là cánh tay ôm cổ anh lại túm thật chặt, để bản thân không bị ngã xuống.
Người đàn ông nhìn về phía Ninh Mông đứng một bên bị dọa sợ: "Không bị cắn chứ?"
Lúc này, Ninh Mông thấy mình được cứu trợ, nhanh chóng nói: "Ừm, không bị, vừa rồi cảm ơn anh."
"Không cần." Người đàn ông lạnh nhạt nói, liếc dao găm trong tay cô, ánh mắt hơi trầm xuống: "Cô thuộc đội cứu viện nào?"
Ninh Mông: "Tôi còn chưa gia nhập đội cứu viện, tôi nhìn thấy có người đăng bài xin giúp đỡ trên diễn đàn nên tìm tới, tìm được người, mới có thể đăng ký vào hiệp hội cứu viện."
Người đàn ông đã hiểu, thì ra là người mới, khó trách không có kinh nghiệm thực chiến.
"Cô tới bằng cách nào?"
"Tôi có một nhà xe, lái xe tới."
"Người mới đừng tới khu vực này, nhiệm vụ xung quanh khu an toàn đơn giản hơn một ít. Cô may mắn nên chỉ gặp phải zombie cấp thấp, nếu gặp phải zombie biến dị thì vừa rồi cô đã chết rồi. Cho cô con dao găm này, quay về gia nhập hiệp hội luyện tập chút rồi hãy ra ngoài."
"A... Cảm ơn anh." Ninh Mông nhận dao găm từ trong tay anh, còn hơi sững sờ.
Vốn dĩ cô cho răng trong hoàn cảnh như vậy, gặp được người nào cũng đều là người xấu, giống như kẻ bắt cóc trước đó muốn giết chết cô vậy.
Không ngờ lại gặp được người tốt thuận tay cứu cô, đã vậy đối phương còn đưa cô dao găm.
"Nếu cô có xe, vậy đưa bé gái này về hiệp hội luôn đi, vẫn có thể đăng ký như thường, mặt khác, trong tòa nhà này đã không còn người khác nữa."
Ninh Mông vừa nghe anh nói như vậy, trong lòng vui vẻ, vậy thì quá bớt việc.